Đi chơi cả ngày, sau khi thử qua vài trò, Ngô Tà cực kỳ hào hứng với mọi thứ mới mẻ xung quanh, Trương Khởi Linh vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi. Tất nhiên cho dù vẻ mặt hắn có dịu dàng hơn thì thôi, người bình thường cũng đâu nhìn ra được. Chúng ta cũng tạm bỏ qua Bàn Tử đã dụ dỗ được một vài cô gái xinh đẹp. Tóm lại, sau khi đi chơi cả buổi trời, mọi người đều vừa mệt vừa đói, cả đám quyết định tìm một quán ăn để lấp đầy bụng. Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, Bàn Tử nói với Ngô Tà rằng tiếp theo ba người sẽ đi thủy cung, Ngô Tà nghe xong lập tức ngạc nhiên nhìn Bàn Tử, trong mắt cậu tràn đầy cảm kích. Hóa ra bình thường Bàn Tử nhìn thì có vẻ tùy tiện nhưng hắn rất tinh tế, biết Ngô Tà sẽ nhớ nhà nên mới chọn đi thủy cung. Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh thấy Ngô Tà bắt đầu dùng ánh mắt thâm tình quá đỗi nhìn Bàn Tử, hắn chợt hơi khó chịu. "Ngô Tà." Đột nhiên Trương Khởi Linh gọi cậu một tiếng, Ngô Tà ngơ ngác đáp lại, cậu quay đầu nhìn Trương Khởi Linh, nhưng chờ cả nửa ngày mà hắn vẫn không nói gì. Trương Khởi Linh cũng chả hiểu vì sao lại đột nhiên muốn gọi cậu, vì sao hắn cảm thấy hài lòng hơn khi Ngô Tà chú ý đến mình. Nói chung gọi người khác rồi thì phải nghĩ chuyện để nói, vì vậy hắn mới hỏi: "Đồ vật mà cậu muốn tôi tìm là gì?" "Hả? A! Là... Là..." Ngô Tà không ngờ Trương Khởi Linh lại đột ngột hỏi vấn đề này, cậu ấp úng cả buổi vẫn không nghĩ ra được gì. May mà Bàn Tử phản ứng mau lẹ, hắn vội vàng trả lời thay Ngô Tà: "Là báu vật gia truyền trong nhà Thiên Chân, hôm đó cứu cậu nên mới vô tình làm mất, đúng không Thiên Chân?" "A! Đúng vậy... Là báu vật gia truyền vô tình làm mất." Ngô Tà liên tục gật đầu. "Là cái gì?" Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm liếc nhìn Bàn Tử, Trương Khởi Linh lại nghi ngờ vì sao Bàn Tử đột nhiên hiểu rõ chuyện của Ngô Tà như thế. "Là.... Cái kia.... Một quả cầu tròn, lớn....lớn như vậy." Nhưng mà nó đang ở trong bụng anh đó, riêng câu này thì Ngô Tà không thể nói được. Dứt lời còn khua tay múa chân rất sống động, cụ thể như nào thì cậu cũng không rõ lắm, nhưng đại khái thì là thế đó, tóm lại cũng đâu tính là lừa hắn. Trương Khởi Linh nhìn chằm chằm Ngô Tà một lát, cậu cũng dùng ánh mắt ngây thơ trong trẻo nhìn lại hắn, chắc cậu sẽ không nói dối, nhưng cớ gì lại ấp a ấp úng? Ở trên thương trường hắn đã kinh qua muôn vàn nhân tình thế thái, hắn chợt cảm thấy câu chuyện đằng sau có lẽ không đơn giản như thế, trước mắt cứ vậy đã. "Tôi sẽ cho người đi tìm xung quanh đó." Nếu đồ vật bị rơi ở chỗ Ngô Tà cứu hắn thì chắc chỉ ở mấy vùng phụ cận thôi. "Ừm.... Cảm ơn anh, Tiểu Ca, không cần phiền phức như vậy đâu, tự tôi cũng sẽ tìm." Ngô Tà thấy mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, trong lòng chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm cách để lấy lại nó. Ăn xong, ba người tiếp tục đi đến thủy cung. Bàn Tử sắp xếp như vậy không chỉ để Ngô Tà vơi bớt nỗi nhớ nhà mà còn bởi vì công ty Trương Khởi Linh đang có kế hoạch khai phá biển sâu. Mặc dù không liên quan đến Bàn Tử, nhưng tranh thủ dịp này cũng là một cách hay. Ba người đi tham quan không cần hướng dẫn viên, thứ nhất là cảm thấy không cần thiết, thứ hai là khi cả nhóm vừa vào thủy cung, Ngô Tà đã bắt đầu thuyết minh làu làu mọi thông tin. Khu trung tâm là một tấm kính trong suốt khổng lồ hình vòng cung, nửa vòng cung của tòa nhà ngoại trừ mặt đất và một phần ba bức tường có cổng vào thì toàn bộ đều làm từ thủy tinh, tòa nhà rất cao, khách tham quan có thể nhìn qua tấm kính thủy tinh để ngắm thế giới đại dương. Ngô Tà vừa đi vào đây đã nhanh chóng chạy lại gần tấm kính thủy tinh, tuy rằng chỉ mới có vài ngày nhưng sự thân thuộc này lại khiến cậu cảm thấy rất nhớ nhà, nhớ người thân và đám bạn đồng tộc của mình. Thủy cung chỉ có rất ít người, từ xa nhìn vào tựa như Ngô Tà đang được bao bọc trong làn nước, các loài cá và sinh vật đang vây quanh cậu tạo thành một thế giới riêng biệt. "Cậu ấy sẽ tiến vào thế giới trong tấm kính thủy tinh kia." Trương Khởi Linh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ như vậy, chính bản thân hắn còn cảm thấy mình quá vớ vẩn và buồn cười, nhưng hắn đã bất giác đi đến cầm lấy tay Ngô Tà. Đợi tới khi Ngô Tà quay lại nhìn mình, hắn mới phát hiện mình đang kéo Ngô Tà cách xa tấm kính hình vòng cung. Sau khi buông tay cậu ra, hắn chỉ nói: "Đừng chạy lung tung." Ngô Tà cũng không nghĩ nhiều, cậu chỉ nở một nụ cười ngoan ngoãn đứng đó chờ Bàn Tử đi đến rồi cả ba cùng nhau tham quan. Người cá có khả năng khiến tất cả sinh vật sống dưới biển thần phục, bọn họ có thể điều khiển cá heo, hải cẩu, thậm chí là cá mập, nhưng đều là do bọn họ có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng, hơn nữa người cá có sức hút khiến cho những sinh vật kia cam tâm tình nguyện mà phục tùng. Vì vậy, lúc Ngô Tà được xem màn biểu diễn của cá heo và hải cẩu thì cậu không hề thấy vui vẻ mà chỉ thấy phản cảm. Đối với cậu, mối quan hệ giữa mọi loài nên được bình đẳng, cho dù các sinh vật cam nguyện phục tùng người cá đi chăng nữa, người cá cũng sẽ không tùy ý ép buộc, thậm chí là tước đoạt đi sự tự do của chúng. Đương nhiên sự phát triển về quan hệ giữa con người và các sinh vật khác không phải là điều mà cậu ngăn cản được, mấy ngày nay cậu đã đọc qua rất nhiều quyển sách, hiểu thêm rất nhiều thứ, biết rằng con người rất khó nắm bắt, vì vậy cậu hiểu được vì sao người thân của mình kể cả chú ba cũng không muốn để cậu đến gần thế giới của con người. Nhưng mà, chí ít hai người đang bên cạnh cậu rất tốt, bọn họ đối xử với cậu tốt lắm, Bàn Tử sẽ không để ý đến thân phận thật sự của cậu. Còn Trương Khởi Linh thì sao? Nếu hắn biết cậu là một người cá sẽ như thế nào? Cậu không biết, rất nhiều chuyện chưa xảy ra cho dù có muốn cũng không thể hiểu được, vì vậy cứ như hiện tại là được rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]