Chương trước
Chương sau
Một câu của Trương Khởi Linh lập tức khiến ba người trong phòng im bặt. Cuối cùng Bàn Tử là người lên tiếng đầu tiên: "Tiểu Ca, cậu không nhận ra Thiên Chân hả? Đây là Ngô Tà, Ngô Tà!"
Ngô Tà khẽ mở miệng nhưng không nói gì. Trương Khởi Linh suy tư một chút: "Ngô Tà? Thiên Chân?......" Sau đó hắn ngẩng lên nhìn, nói: "Tôi không biết."
Bàn Tử còn muốn nói gì đó, bác sĩ đã tiến vào, đây là bác sĩ ngày hôm qua đã tiến hành phẫu thuật cho Trương Khởi Linh. Bác sĩ kiểm tra cơ thể hắn một lượt, sau đó xem xét những thiết bị dụng cụ xung quanh rồi nói với Trương Khởi Linh: "Cậu thật sự rất may mắn, nội tạng bị chấn thương nghiêm trọng mà chỉ cần một ngày đã tỉnh lại." Bác sĩ nhìn hắn không đeo mặt nạ dưỡng khí, hỏi: "Cậu có cảm thấy hít thở khó khăn không?" Trương Khởi Linh không hiểu ý của bác sĩ nhưng hắn vẫn lắc đầu.
Bác sĩ dường như không thể tin được, ông vén chăn trên người hắn lên rồi dùng ống nghe áp lên cơ thể, sau đó ông bày ra vẻ mặt vô cùng vi diệu: "Tôi chưa từng gặp qua trường hợp nào như thế này."
Trương Khởi Linh cau mày không hiểu bác sĩ đang lầm bầm cái khỉ gì, nhưng hắn vẫn cảm nhận được câu tiếp theo của bác sĩ chắc chắn rất quan trọng.
"Hôm qua phẫu thuật cho cậu, nội tạng bị hư hại rất nghiêm trọng, vì vậy phải dựa vào nguồn cung cấp oxy, hơn nữa phần tim và vùng bụng cũng có vết thương nặng do đạn bắn. Bây giờ cậu không cần dụng cụ hỗ trợ mà trái tim vẫn đập rất ổn định, tuy rằng ngoại thương còn khá nặng nhưng nội tạng cơ bản đã hồi phục rồi." Bác sĩ nghĩ một hồi còn bảo thêm: "Để tôi chụp CT cơ thể cậu cho chắc chắn."
"Tôi muốn xuất viện." Trương Khởi Linh nghe xong thì đầy nghi ngờ, nhưng điều hắn muốn biết ngay bây giờ là chuyện gì đang xảy ra. Vì sao hắn lại bị thương nặng? Vì sao hắn ở đây? Theo lời bác sĩ thì hắn bị thương rất nghiêm trọng, vậy vì sao lại hồi phục nhanh như thế?
"Bác sĩ, đầu của Tiểu Ca thì sao? Hôm qua đã bảo hắn bị thương nặng, liệu có thể gây ra mất trí nhớ hay không?" Bàn Tử không đợi bác sĩ trả lời cho Trương Khởi Linh đã lập tức xen vào hỏi.
"Ngày hôm qua tôi có bảo não bộ của cậu ta bị tổn thương, thật ra có thể phải sống thực vật, nhưng hiện tại xem chừng không sao cả. Còn về phần mất trí nhớ, phải chụp cắt lớp não bộ mới biết được, có khi lại xuất hiện một cục máu đông đè lên dây thần kinh." Bác sĩ trả lời câu hỏi của Bàn Tử xong thì lại quay sang nói với Trương Khởi Linh: "Nếu cậu thật sự muốn xuất viện thì trước tiên phải kiểm tra đã, sau khi chắc chắn không có việc gì thì tôi sẽ cho cậu xuất viện, nếu không vừa ra được mấy ngày đã phải vào lại." Dứt lời, bác sĩ liền đi ra ngoài.
Kỳ thật sau khi nghe Bàn Tử nói thì Trương Khởi Linh cũng không còn để ý đến lời bác sĩ nữa, trong lòng hắn thầm nghĩ sao lại mất trí nhớ? Khó trách có rất nhiều chuyện hắn đã quên mất. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ Bàn Tử và Hoắc Linh mà, đương nhiên là ngoại trừ người tên Ngô Tà kia. Liệu có phải người tên Ngô Tà mới chính là mấu chốt?
Sau khi bác sĩ rời đi, Hoắc Linh đến bên cạnh Trương Khởi Linh, hỏi: "Khởi Linh, tốt nhất anh vẫn nên ở lại bệnh viện dưỡng thương đã, mỗi ngày em sẽ đến thăm anh. Còn có... anh nhớ em là ai không?" Hoắc Linh nghe Bàn Tử bảo có thể Trương Khởi Linh mất trí nhớ, cô ta đang cảm thấy đây là một cơ hội thật tuyệt vời, nếu hắn thật sự quên tất cả, vậy thì cô ta sẽ bảo mình là vị hôn thê của hắn, còn nếu hắn nhớ cô ả mà lại quên đi Ngô Tà, coi như cũng có thu hoạch.
Trương Khởi Linh làm gì biết được ý nghĩ của Hoắc Linh, hắn chỉ gật đầu: "Trước tiên cô cứ xử lý chuyện công ty như bình thường, có gì cấp bách thì đưa đến đây." Bộ dáng lạnh lùng như trước kia.
Nói xong, Trương Khởi Linh nhắm mắt lại không muốn nhiều lời nữa, Hoắc Linh nghĩ thầm, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, cô ta để lại một câu: "Ngày mai em sẽ đến thăm anh." rồi đi mất.
Hoắc Linh rời đi không lâu thì y tá đến đưa Trương Khởi Linh đi làm kiểm tra, đẩy giường của hắn ra ngoài. Ngô Tà phía sau đột nhiên giữ chặt Bàn Tử đang muốn đi theo.
"Nếu Tiểu Ca có hỏi thì cứ nói tôi là ngư dân đã cứu anh ấy, hoặc là lấy thân phận nào đó cũng được, dù sao đừng bảo là tôi đã từng sống ở nhà anh ấy." Ngô Tà nói với Bàn Tử.
"Nhưng mà cậu đã cứu hắn tận hai lần, vả lại Tiểu Ca cũng biết thân phận thật của cậu rồi." Bàn Tử đoán rằng có thể thứ nước kia của Ngô Tà đã làm cho Trương Khởi Linh mất trí nhớ mà lại chỉ quên mỗi Ngô Tà thôi, nhưng khi ấy cậu cũng tỏ ra rất kinh ngạc, có lẽ thật sự không phải như vậy.
"Hả? Làm sao anh ấy biết được? Anh nói à?" Ngô Tà không ngờ Trương Khởi Linh lại biết thân phận của mình, suy nghĩ kĩ một chút thì chắc là trước khi hắn cứu cậu.
"Trước khi hắn đi cứu cậu, tôi lo lắng có ai biết được thân phận của cậu nên mới bắt cóc, vì vậy tôi có nói cho Tiểu Ca, sau đó mới biết được Cầu Đức Khảo bắt cậu là để dụ Tiểu Ca đến."
"Vậy thì càng không thể nói cho anh ấy được, bây giờ không biết Tiểu Ca quên đi chừng nào, nhưng ít nhất anh ấy vẫn còn nhớ rõ anh và Hoắc Linh mà lại quên mất tôi, chứng tỏ anh ấy đã quên hết những sự việc từ sau khi tôi xuất hiện, vậy thì tốt rồi, đừng để anh ấy biết tôi là ai." Ngô Tà nói với Bàn Tử.
"Lỡ một ngày hắn nhớ ra thì sao? Tôi đâu thể lừa hắn cả đời, hắn sẽ muốn đi tìm cậu." Bàn Tử thật sự cảm thấy mình không hợp với chuyện che giấu bí mật cho người ta, tưởng tượng đến cảnh sau này Trương Khởi Linh lạnh mặt tra hỏi hắn, hắn đã cảm thấy hồn vía lên mây.
"Tôi sẽ quay về đại dương, anh ấy sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa." Ngô Tà giấu kín sự chua xót trong lời nói, "Vì vậy đừng nói cho Tiểu Ca, ít nhất trước khi anh ấy nhớ ra tôi thì đừng nói, Bàn Tử."
Cuối cùng Bàn Tử vẫn gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Ngô Tà, quả thật cậu nên về với biển cả, cậu ở lại đây chỉ càng thêm nguy hiểm, nếu là Trương Khởi Linh thì nhất định cũng sẽ lo lắng.
Kết quả kiểm tra của Trương Khởi Linh rất tốt, mặc dù bác sĩ cảm thấy hết sức kỳ quái nhưng cũng đành chấp nhận rằng năng lực hồi phục của hắn quá ghê gớm. Xác định nội tạng bị tổn thương của hắn đã khôi phục được bảy phần, bác sĩ vẫn yêu cầu hắn phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm một tuần.
Vì không muốn sau khi Trương Khởi Linh xuất viện sẽ sinh ra nghi ngờ, đêm đó Ngô Tà chuyển đến ở căn nhà phía sau cửa hàng đồ cổ của Bàn Tử. Không phải là cậu không muốn trực tiếp quay về với biển rộng, mà vì tình hình của Trương Khởi Linh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Ngô Tà muốn ở lại cho đến khi hắn thật sự khỏe hẳn rồi mới rời đi, hơn nữa cậu cũng tự có cân nhắc của riêng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.