Chương trước
Chương sau
"Ngô Tà....Ngô Tà!"
Tôi giống như nghe thấy Muộn Du Bình gọi mình, tôi cố hết sức nâng mắt lên. Dáng vẻ Muộn Du Bình trông rất lo lắng, chỉ khi thấy tôi tỉnh lại mới buông lỏng.
"Tôi không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là có thể đi tiếp." Tôi nói.
"Các đại cơ quan trong cơ thể cậu đều chịu không ít tổn thương, cậu không nên làm như vậy."
"Tôi mệnh con gián mà, không chết được, anh yên tâm."
"Tôi thấy cậu là không muốn sống mới đúng." Âm thanh Bàn Tử vang lên ở kế bên. Tôi quay đồ nhìn lại, thấy được ánh mắt đầy trách cứ của Bàn Tử.
Tôi nhìn bọn họ, cười nói: "Có các anh, thật tốt."
"Được rồi được rồi, đừng giở trò này với Bàn gia, sau khi rời khỏi đây phải đến bệnh viện nhìn một cái."
"Vâng, nghe Bàn gia."
"Ôi! Hóa ra là Tiểu ca có cách dạy, xem hôm nay ngoan chưa kìa."
"Cút!" Tôi quay đi, nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi nghe được Muộn Du Bình chậc một tiếng, xem ra là rất lo lắng cho tôi. Ai, ma tộc Vũ gì đó hình như đã nói rất nhiều, nhưng mà chuyện cách nhiều năm, phỏng chừng có vài việc hắn cũng không biết. Tỷ như tôi tìm được huyễn âm linh, cái đó có phải được đại gia tộc ban đầu bảo vệ không? Làm sao lại cùng với thạch hợp bị đưa vào Trương gia cổ lâu? Hắn còn nói mấy gia tộc bọn họ chỉ là một bộ phận trong mấy người xuất hiện đầu tiên, vậy chính là vẫn còn rất nhiều bộ tộc khác nhỉ.
Hiện tại việc có thể phân tích chính là Bằng Vũ là tôi, là người giao dịch trong toàn bộ vụ việc. Nữ Oa Thần thạch là do tộc Nữ Oa bảo hộ, quỷ tỉ là tộc Phục Hy, ma quyển do Ma tộc bảo hộ, nhưng tôn giới không phải nguyên bản hẳn không thuộc về Uông gia, vậy huyễn âm linh có khi nào mới là vật nguyên bản mà Uông gia bảo vệ không? Vậy tộc bảo vệ tôn giới ban đầu là tộc nào? Chẳng lẽ là tộc Hiên Viên có quan hệ mật thiết với Uông gia (lúc Tiểu Hoa điều tra Uông gia đã tra ra một gia tộc cổ xưa khác)? Chỉ là làm sao lại để Trương gia cầm đi? Còn quăng tới Trương gia cổ lâu nữa. Xem ra chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy.
Chờ khi tôi tỉnh lại lần nữa, trừ bỏ Muộn Du Bình ở bên kia nhìn chằm chằm mặt đất, những người khác đều đã ngủ rồi.
Muộn Du Bình ở nơi đó thật yên tĩnh, nếu không phải tôi đủ hiểu biết hắn, tôi đã cho rằng hắn ngủ mất rồi. Nhìn nhìn, đột nhiên nhớ tới lời Bằng Vũ nói lúc trước, túc thế tình nhân hóa ra là kẻ thù truyền kiếp. Người yêu hắn là ai a? Tôi sẽ không phải còn có một người tình khác chứ? Còn là túc thế tình nhân... a! Không dám suy nghĩ, mặc kệ thế nào bây giờ tôi chỉ có một mình Muộn Du Bình, tôi mới lười quản cái gì mà kẻ thù truyền kiếp, cái gì mà người tình kiếp trước.
Tôi đang nhìn hắn tới phát ngốc, đột nhiên bị hắn quay đầu qua, dùng đôi mắt như hố sâu nhìn chăm chú, nhìn đối nổi thấy chột dạ.
"Ngô Tà?
"Ừm."
"Trong ký ức con rắn đó lưu lại cái gì?"
Tôi trăm triệu không nghĩ đến trong tình cảnh thế này hắn lại hỏi vấn đề đó. Làm tôi không biết phải trả lời thế nào.
"Ừm.... Bên trong là Tề Vũ lưu lại, hắn nói cho tôi ra ngoài đi tìm một người, bọn họ biết ma quyển ở đâu, còn có chính là, chúng ta cần đến Trương gia một chuyến, hẳn bọn họ biết tôn giới ở đâu." Về chuyện Bằng Vũ, tôi trước không cần nói cho hắn.
"Ừ, về sau không cần tiếp tục làm mấy chuyện này." Hắn dùng câu trần thuật, mà tôi nghe ra chính là cảm giác mệnh lệnh.
"Sẽ không, mạng tôi rất đáng giá mà nhỉ?"
Hắn quay đầu đi không nói gì, nhưng tôi thấy rõ khóe môi hắn hơi cung lên. Ai, có đôi khi cảm thấy nhìn Muộn Du Bình cười cũng là một loại hưởng thụ.
"Tiểu ca, nếu không anh nghĩ ngơi một chút, tôi đã không có việc gì rồi."
"Không cần, chờ bọn họ tỉnh, chúng ta liền đi."
"Ừm."
"Ngô Tà."
"Ừ."
"Cậu thật sự nguyện ý cùng tôi đi Trương gia sao?"
"Trương gia?"
"Chính là nơi Trương Như Tuyết nói."
"Anh rất chắn chắn nơi đâu là hang ổ Trương gia?'
"Hiện tại cậu cũng là một nửa người Trương gia."
"Chậc, anh mới là một nửa người Ngô gia có được không. Anh nói trước, anh như thế nào khẳng định như vậy?
"Đoán, nhưng trực giác cho tôi biết chính là như vậy."
Ai, cùng một tên mất trí nhớ thảo luận này đó, xác định chính là nhận được đáp án như vậy đấy.
"Muốn đi, đương nhiên muốn đi." Tôi nói.
"Nhưng tôi có một dự cảm không tốt."
"Không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao chuyện gì tới đều sẽ tới, liền tính là địa ngục hay điện Diêm La cũng phải xông vào."
Lúc không nói chuyện, Muộn Du Bình đã bắt đầu ngưỡng cổ dưỡng thần. Tôi không biết phải nói gì khác, chỉ có thể học hắn ngẩn đầu nhìn đỉnh mộ.
......
"Ai da da, cái eo già của tôi." Lúc đang suy nghĩ chuyện Ma tộc thì tôi nghe giọng Bàn Tử vang lên.
Tôi giương mắt nhìn, Bàn Tử chính là một tay vuốt eo khom người muốn đứng dậy.
"Anh có eo hả?" Tôi cố ý trêu ghẹo hỏi.
"Này! Cậu quá đâng rồi đấy, dù có thô chút nhưng tốt xấu gì nó cũng tính là eo có được không? Cậu kỳ thị những người lớn lên nhiều thêm chút thịt chúng tôi phải không? Cậu cho rằng ai cũng thích dáng người như xiên tre cậu à?" Bàn Tử một tay đỡ eo vặn vặn người, hoàn toàn là bộ dáng đang múa vũ điệu kết hợp ngàn cân*.
*Điệu múa kết hợp cho những người hơi "quá cỡ"
"Ơ, Bàn gia gọi tôi à?" Trúc Can đột nhiên bò dậy hỏi.
"A, tiểu huynh đệ dậy rồi à?" Bàn Tử nói.
"Vâng, ngại quá, tôi ngủ quên mất." Trúc Can nói.
"Không việc gì, bất quá nếu mọi người nghĩ ngơi đủ rồi thì chúng ta nên đi thôi. Tôi không muốn đây thêm phút nào nữa." Bàn Tử nói.
"Nơi này đông ấm hạ mát, tương đương điều hòa miễn phí trong nhà nghỉ, tôi cảm thấy cũng khá tốt đấy chứ." Tôi nói.
"Náo loạn nữa ngày thì ra cậu nhớ thương điều hòa miễn phí a, khó trách sao cứ không việc gì là cậu lại chạy xuống mộ." Bàn Tử đeo ba lô trên lưng: "Đều lên, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi phòng tắm hơi."
"Không phải anh cũng vậy đó sao." Tôi nói.
"Ta không giống nhau, tôi là bằng hữu có nghĩa khí, này thì giống cậu, mỗi ngày đều sống tốt. Cậu thì không biết mang Tiểu ca đi phòng xông hơi, chỉ nghĩ đến xuống mộ chạy. Phương thức yêu đương nhà cậu thật đúng là mẹ nó đặc biệt mà."
Bàn Tử chết tiệt, một ngày không lôi chuyện tôi và Muộn Du Bình ra nói hắn sống không nổi đúng không.
"Ay yo, có người ở trong mơ cũng ôm kêu gào gốm Tam Thải, ở đó mà huynh đệ nghĩa khí."
"Này không phải là một công đôi việc sao, a! Đúng rồi, bên trong có thứ gì tốt, cậu có mang ra chút gì không vậy?"
"Kia thì nhiều lắm a."
"Mau mở ra nhìn xem." Bàn Tử vừa nói vừa chỉa ba lô tôi.
"Tự mình nhìn." Tôi nói xong ném luôn ba lô cho hắn.
"Hắc hắc." Bàn Tử vừa cười vừa chà xát tay lục ba lô.
Lúc trở ra, ở chỗ tương Xi Vưu tôi tiện tay gom luôn một khối thạch nhũ màu đỏ, hình dạng rất đáng yêu, trông mập mập, cho nên thuận tay mang đi, vốn dĩ cũng tính cho hắn.
"Bên trong là một cục đá, nào có minh khí gì đâu. Tôi nói hai cậu đi vào nữa ngày chỉ gom được một cục đá với một con rắn đấy nhé?"
"Đúng vậy."
"Không phải tôi nói chứ hai người các cậu, chúng ta là xuống đất, là tới sờ minh khí, a không đúng, là cứu vớt minh khí, các cậu thế mà xuống chỉ để sờ một con rắn? Sở thích này của mấy cậu cũng quá đặc biệt rồi...."
Tôi biết chắc bây giờ mà cứ để hắn nói hắn sẽ thai thao bất tuyệt nói liền không dứt, nên đánh gãy lời hắn: "Vậy đá này anh muốn hay không, không muốn thì trả lại đây."
"A, ý cậu là thứ của tôi hở?"
"Lớn lên giống anh như vậy, để bên cạnh rất có hỉ cảm a."
"Này Tiểu Thiên Chân, Bàn gia lười so đo với cậu đấy." Bàn Tử vừa nói vừa quan sát kỹ lưỡng viên đá.
Bao Da không biết tỉnh khi nào, đang xem xét đồ vật trong ba lô.
Muộn Du Bình đột nhiên đứng lên nhìn khắp nơi, nói: "Đi thôi." Nói xong liền chính mình đi ra ngoài, tôi cũng lặp tức lên, đeo vào ba lô rồi đi theo. Sau đó là Bàn Tử, Trúc Can và cuối cùng là Bao Da.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.