Chờ lúc Muộn Du Bình trở lại, tôi đã ngủ mất rồi. "Ngô Tà? Ngô Tà?" Tôi mở to mắt, Muộn Du Bình đang vỗ vỗ bờ vai tôi. "Trở lại rồi à?" "Ừ." Tôi nhìn xung quanh, mọi người đều đã gỡ mặt nạ phòng độc xuống. "Hiện tại không còn khí độc sao?" "Đã loảng hơn rất nhiều." Muộn Du Bình nói xong liền ngồi xuống bên cạnh rồi. "Ồ, vậy bọn bây giờ sao rồi?" "Còn đang hôn mê." "Cái gì? Anh nói bọn họ đang hôn mê ư?" "Ừ." "Vậy làm sao chúng ta không có gì? Có phải là vì máu không?" "Ừ." "Vậy phải làm sao bọn họ mới tỉnh lại?" "Một lát là tốt." Nói xong hắn dựa lưng vào tường nhắm mắt dưỡng thần. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, còn không bằng tôi đi xung quanh xem xét. Tôi đứng dậy, tay lặp tức bị Muộn Du Bình nắm lấy. "Tôi chỉ xung quanh nhìn xem." "Lối lên tầng trên ở ngay phía trước, không đi xem, tôi đã kiểm tra hết rồi." "Ừm, vậy anh nghỉ ngơi một lát đi, chờ bọn họ tỉnh lại chúng ta liền xuất phát. "Không có việc gì, không mệt." Tôi lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh hắn. "Thì ra nó thật sự chỉ là một thông đạo rất dài." "Niên đại của mộ này rất cổ xưa." "Hửm?" Tôi quay đầu lại nhìn hắn chăm chú, hỏi. "Tôi đi lên nhìn một chút, phía trước bắt đầu có các bích họa, tất cả đều rất thô ráp." "Vậy có thể nhìn ra là mộ của ai không?" "Hẳn là Xi Vưu." "A! Anh nói là mộ của Xi Vưu?" "Rất có thể." Muộn Du Bình dừng một chút, tiếp tục nói "Chờ khi bọn họ tỉnh lại, khả năng chỉ hai chúng ta có thể đi tiếp về phía trước." "Tại sao?" "Phía trước cũng có loại khí độc này." "Không phải lúc nãy anh nói khí độc nơi này đã loãng hơn rồi sao?" "Tôi vừa rồi đã đi làm một lỗ thông khí." "Ồ, vậy anh biết đây là loại khí độc gì không?" "Không biết." Cũng đúng thôi, mất trí nhớ rồi thì nhớ được cái gì mới lạ. "Nhưng làm sao cậu một chút việc gì cũng không có?" Muộn Du Bình đột nhiên nghi hoặc hỏi. "Chuyện này, chuyện này tôi cũng không rõ nữa, không phải anh cũng không có việc gì sao? Máu chúng ta giống nhau mà." "Không, tôi cảm giác được thể lực mình đang dần hạ thấp." "Việc này không khoa học a." "Nhưng đây là sự thật." Muộn Du Bình đột nhiên trở nên rất nghiêm túc nói với tôi. Tôi nhất thời nghẹn lời không biết phải nói cái gì. Chỉ là chuyện này quá ly kỳ, bất quá cuối cùng cũng có chỗ tôi lợi hại hơn Muộn Du Bình, nghĩ vậy không khỏi có chút đắc ý. "Không thể tưởng tượng được hàng nhái nhà tôi cuối cùng có một ngày vượt qua hàng chính hãng nhà anh. Ai nha! Nói như vậy có phải một ngày nào đó tôi có thể lợi hại hơn anh không?" "Tiên thiên bất túc*." *Tiên thiên bất túc (先天不足) một thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là sự khác biệt cơ bản của sự vật "Chậc, tôi thấy anh chính là chột dạ." "Cậu đã bỏ lỡ thời gian luyện tập võ thuật tốt nhất, hơn nữa xương cốt cậu không thích hợp để luyện võ, luyện ba cái điệu thêu hoa vũ* cũng không tệ lắm." *Video bên trên =)))) Tôi vừa nghe liền buồn bực, ngồi ngay ngắn liền vươn tay câu lấy cằm Muộn Du Bình, kê sát lại nói: "Anh mẹ nó đừng tưởng tiểu gia không đánh lại anh, chính là sơn dương chờ bị làm thịt. Một ngày nào đó gia sẽ bắt anh ở nhà thêu hoa, còn phải múa thêu hoa vũ!" "Tôi chờ." "Anh nhớ cho kỹ." "Cách tôi gần như vậy, là muốn dụ hoặc tôi sao? Hay là muốn tôi hiện tại dùng nhiều thực lực hơn?" Tôi buông hắn ra, một lần nữa dựa vào tường: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là nhìn xem anh có mụn không thôi, bất quá hình như anh qua tuổi dậy thì nhiều năm, tôi lo lắng thừa rồi." Nói xong tôi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. "Nếu không kiểm tra ở chỗ khác đi." Muộn Du Bình nói xong liền nhào qua. "Trương Khởi Linh anh có phải mẹ nó điên rồi không hả? Ở đây nhiều người như vậy!" "Bọn họ đều đã hôn mê." "Tên muộn tao này, tôi thật nghĩ không ra anh thích ở trước mặt nhiều người chơi trò như vậy." "Chơi trò như vậy? Tôi chỉ là muốn cậu xem trên người tôi còn chỗ nào có mụn hay không." Hắn đột nhiên ngồi xuống nghiêm trang nói. Ảnh đế, Trương ảnh đế, tôi nhận thua, trong lòng tôi một vạn con thảo nê mã điên cuồng chạy qua, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. (Đại khái trong lòng Tiểu Tam gia là như vầy: trong lòng tôi có một vạn câu đm đm điên cuồng chạy qua =)))) ) "Bà nhà anh, dám chơi lão tử, không nhìn ra bụng anh đen (phúc hắc, xấu xa) như vậy." "Nào có?" Muộn Du Bình thế nhưng dùng đôi mắt vô tội nhìn tôi. Nếu không phải tôi quen biết người nam nhân này lâu như vậy, khẳng định sẽ bị hắn lừa. Liền nhìn vẻ bề ngoài của hắn bây giờ đi, giống hệt một tiểu nam hài ôn nhu mới hai mươi mấy tuổi, một bộ dạng thuần lương vô hại. Điều này làm tôi sinh ra không ít cảm giác tội ác, bất quá càng thêm mê hoặc. "Nếu không để ca ca yêu thương anh?" Giọng tôi đầy ngữ khí khiêu khích. "Vẫn là để tôi yêu thương cậu." Muộn Du Bình trực tiếp hôn lại đây, tôi đã sớm biết hắn là phái hành động mà, cũng sẽ không cùng hắn khua môi múa mép. Tôi lập tức bị hắn hôn đến choáng váng, nhưng không thể quá bị động, nghĩ vậy tôi liền hung mãnh gặm qua. "Khụ khụ...!" Thời điểm chúng tôi hôn đến kịch liệt thì nghe được tiếng ho khan, ngay lập tức cảm giác bị bắt gian tại giường chiếm hữu toàn bộ đầu óc tôi, luôn có loại cảm xúc muốn vung cho Muộn Du Bình hai quyền. Tôi lập tức ngồi ngay ngắn quay đầu lại nhìn, thì ra là Đại Thành Tử. Tôi chạy đến nâng cậu ta dậy, hai mí mắt cậu ta run rẩy rồi mở ra. Bất quá nhìn qua vẫn còn rất mệt, luôn run rẩy giống như ngay lập tức sẽ ngất nữa. Tôi lấy chai nước trong túi ra, mở đưa cho cậu ta. Tinh thần cậu ta tựa hồ ổn định hơn một chút. "Thế nào?" Tôi hỏi. "Có chút mệt." "Vậy cậu nghĩ ngơi một chút, đường chúng tôi đã thâm dò xong rồi." "Vâng." Điều tôi không hiểu là Đại Thành Tử sao tỉnh lại trước, chẳng lẽ bọn họ chỉ là ngủ. Nghĩ thế tôi đi thật sự lại chỗ Bao Da cẩn thận nhìn cậu ta. Muộn Du Bình giống như nhìn ra suy nghĩ của tôi. "Bởi vì cậu ta ngất trước, hô hấp mỏng đi, cho nên là người hấp thụ khí độc ít nhất." Muộn Du Bình giải thích. "Cao lớn như vậy, sao cậu ta có thể ngất trước được?" Tôi khó hiểu. "Có thể hắn ở lúc trước đã hít vào một dạng khí khác, vừa vặn tăng nhanh tốc độ phát tác nên ngất đi." "Trương gia nói không sai. Trong lần đi trước ở tầng thứ nhất chúng tôi lạc đường, lọt vào một hang động có khí độc, bất quá lúc ấy không phải rất nghiêm trong cho nên không báo cáo lại." Đại Thành Tử đột ngột nói. "Tiểu ca, anh có cảm thấy kỳ quái hay không? Chủ mộ này giống như chỉ muốn ngăn cản người tiến vào chứ không muốn giết người." Tôi nói. "Có một chút. Ông ta chỉ cho phép người có dòng máu đặc thù tiến vào." Muộn Du Bình nói tiếp. "Vì sao chứ?" "Chỉ đi vào mới có thể biết." Tôi nghĩ nghĩ, cũng đúng, hiện tại nghĩ cái gì cũng là vô ích, còn không bằng cứ nghĩ ngơi, chờ mọi người tỉnh lại chúng tôi liền xuất phát. Hạ quyết tâm, tôi lập tức lấy trong bao ra một kiện quần áo, đi đến bên cạnh Muộn Du Bình ngồi xuống, đầu dựa vào vau hắn, đem quần áo che lên, nhắm mắt lại nói: "Chúng ta nghỉ ngơi trước, một hồi còn phải đi vào trong kia." Muộn Du Bình thật ra rất thức thời, cái gì cũng không nói, chỉ đem đầu dựa vào đầu tôi, nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]