Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
____________________
Muộn Du Bình xem sách xong lại bắt đầu xem bút ký của hắn, có đôi khi còn dùng bút bôi bôi vẽ vẽ. Tôi nhìn thế nào cũng thấy hắn đang âm mưu làm gì đó, rất nhiều lần hỏi hắn đều chỉ nhận được cái lắc đầu hoặc gật đầu, còn không liếc đến tôi một cái. Tôi đành mặc kệ hắn, dù sao tiểu tử kia cũng mất trí nhớ, chạy cũng không chạy đi đâu được, huống hồ hắn cũng đáp ứng tôi sẽ không đột nhiên mất tích nữa.
Mấy người bọn họ thật sự tới, nhưng không phải ba ngày sau, mà là ngay chiều ngày hôm sau đã tới rồi. Lúc đấy tôi đang trong phòng chọc ghẹo Lê Thốc với Tô Vạn, nói thật, tiểu tử Tô Vạn này nhìn thì ngốc nhưng cái đầu cũng còn dùng được lắm. Nhưng không may là bọn họ gặp phải người không đi theo lẽ thường như tôi, coi như là xui xẻo.
"Yo, Thiên Chân lại khi dễ Tiểu Lê nha."
Tôi vừa nhìn. Ồ! Đến cũng nhanh quá đi, một quả cầu tròn lăn tới này, cả người bộc kín còn mỗi đôi mắt thế kia.
"Bàn Tử chết tiệt, sao nhanh vậy đã đến rồi?"
"Ấy, còn sợ Bàn gia quấy rầy không gian riêng của cậu và Tiểu ca à?"
Tô Vạn và Lê Thốc động tác nhất trí quay lại nhìn tôi.
"Anh mẹ nó có thể đừng lúc nào cũng mở miệng là phun phân được không?"
"Ok ok, Bàn gia không nói nữa là được. Đi! Lên lầu tìm Tiểu ca." Bàn Tử đập tay lên vai tôi, vừa nói vừa lôi kéo đi lên lầu.
"Anh hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/1001413/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.