Sau khi bước khỏi bức tường đá, Vương Bình nhìn xung quanh rồi nhìn thi thể của Bàn Tử cùng Hạt Tử trên mặt đất. Ông nhìn tôi và Niệm ở đối diện, chậm rãi cầm chắc thẻ bạc trong tay và che nó trước ngực, dùng âm thanh nghèn nghẹn nói: "Trương Khởi Linh, đi đến thế trận này, tôi biết cậu là vì để Ngô Tà đi, không đưa được Vương Cát, tôi không thể để cho cậu giết chết tôi."
Tiểu Ca ngây ngốc đứng đó, rũ đầu không nói một lời.
"Niệm, đừng đùa nữa! Ngươi biết sức mạnh của Tiểu Ca đã không còn, y đánh không lại Vương Bình!" Tôi hét lên với Niệm.
Niệm vẫn nở nụ cười lạnh lùng: "Chính hắn biết rõ, người Trương gia cuối cùng thi hóa, hắn sẽ không quên."
Thi hóa? Trong đầu tôi trống rỗng, bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiểu Ca: "Niệm, ngươi đã hứa sau khi chấm dứt, trực tiếp thả Ngô Tà ra ngoài, đừng để cậu ấy lại đây."
Niệm hơi mỉm cười: "Được."
Không chờ tôi phản ứng lại, chỉ thấy Tiểu Ca nâng tay phải lên chụp vào hình xăm kỳ lân trên vai trái, móng tay bấu chặt vào trong da thịt.
"Làm gì?" Theo sau tiếng tôi gọi to, bàn tay Tiểu Ca dùng lực, đem lớp da trên vai xé toạt xuống.
"Đừng mà!"
Lúc này Vương Bình cầm theo thẻ bạc chạy vọt lại đây, Tiểu Ca giơ tay cản làm thẻ bạc trực tiếp xuyên qua tay y. Tiểu Ca nhân cơ hội đó nắm lấy tay Vương Bình, đáy mắt y lóe lên tia sáng màu đỏ, ngẩng đầu hét dài một tiếng giống như dã thú trước khi chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-binh-ta-huyet-ky-lan/476115/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.