Edit by Cam
Không thấy ánh mặt trời, không biết mình nơi đâu, dù táng mạng cũng không để ý, chỉ vì có thể cùng người nắm tay trong chốc lát đi đến chốn này.
Dọc đường, Vương Cát bị Tiểu Ca kéo lê loạng choạng tiến về phía trước. Đi chưa được mấy bước, Vương Cát đã đem Tiểu Ca đẩy ra, mà bản thân cô ta cũng không khống chế được ngã ngồi trên mặt đất. Tiểu Ca không thuận lý mà buông tay, vẫn tiếp tục kéo cánh tay Vương Cát đi thẳng về phía trước.
Thật sự nhìn không được nữa, tôi chạy đến giật tay Vương Cát khỏi Tiểu Ca rồi đẩy y sang một bên. Tôi dựng Vương Cát dậy từ trên nền đất, nhìn thấy hai mắt cô ta trống rỗng, nước mắt trên mặt lộp bộp rơi xuống dưới.
Tôi móc ra khăn tay muốn giúp Vương Cát lau mặt nhưng bị cô nghiên đầu tránh đi. Tôi thấy mà phát sầu trong lòng.
"Vương Cát, chúng ta nhanh tiến lên phía trước rồi trở về, Bình ca sẽ không chết."
Hai mắt Vương Cát trống rỗng, thấp giọng nói: "Ông ấy đi rồi, cùng đã chết có gì khác nhau đâu."
"Nhưng ông ấy vẫn sẽ trở lại."
"Sẽ không." Giọng nói của Vương Cát như người đang hấp hối: "Ở khách sạn, ông ấy nói muốn xuất gia, hai mươi năm trước đã muốn làm như vậy. Là tôi chưa đủ tốt sao? Hai mươi năm tình cảm cũng giữ không được ông ấy."
"Vương Cát, không nghiêm trọng như vậy..."
"Ông ấy là người nhà duy nhất của tôi!" Vương Cát đánh gãy lời tôi, nước mắt giống như đê vỡ thi nhau tràn xuống: "Vì sao ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-binh-ta-huyet-ky-lan/476112/quyen-1-chuong-37.html