Nháy mắt nhìn thấy Bàn Tử kia, tôi có xúc động muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi. Tôi thấy Bàn Tử nghiến răng nghiến lợi cố gắng nhét cho mình một bụng cơm, vừa gắp đồ vừa mắng: "Hai tổ tông của tôi ơi, lúc "làm việc" không thể thu liễm một chút hả? Tôi đã lâu không có ngủ rồi, mẹ nó đến sáng vẫn còn gọi! Ngay cả phòng vệ sinh tôi cũng không dám đặt chân đến đấy, biết không?"
Tôi ngã ngồi trên cầu thang, mặt đỏ đến tận mang tai. Mặt mũi Tiểu Tam gia tôi, sợ là cả đời cũng không dám ngẩng trước mặt Bàn Tử.
Tiểu Ca ngược lại làm như không nghe thấy, bỏ tạp dề bước lên lầu đem tôi ôm xuống, tôi cũng lười động đậy nên mặc kệ, chỉ có Bàn Tử bên dưới thở dài thường thượt.
Xuống dưới lầu, Tiểu Ca cư nhiên ngồi xuống, để tôi trực tiếp ngồi ở trên đùi y, ôm chặt tôi trong lòng. Tôi lập tức xù lông giãy giụa nhưng bị y ấn trở về, nói một cách cực kỳ rõ ràng: "Cậu bây giờ ngồi ghế sẽ bị đau."
Thiên a, tôi tê liệt ngã trên bàn, Tiểu Ca thản nhiên cầm bát cháu lên múc một muỗng, thổi nguội rồi đút cho tôi. Bàn Tử lập tức quăng đũa, đứng dậy dọn cơm mắng: "Hai người các cậu muốn kích thích tôi tới bao giờ, cứ chờ đó tôi sẽ ăn nghèo hai người cho mà xem." Nói xong muốn duỗi tay gắp đùi gà hầm trong tô, kết quả bị Tiểu Ca vững chắc đánh trở về: "Của Ngô Tà."
"Đệt mợ, không sống nổi nữa!" Bàn Tử nhai rau xanh rống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-binh-ta-huyet-ky-lan/476097/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.