Edit by Cam
Trở lại phòng bệnh, tôi ngồi hồi lâu bên mép giường Muộn Du Bình, y vẫn luôn không tỉnh mà chỉ nặng nề ngủ. Bàn Tử ở một bên xem xét bình lưu ly trống rỗng kia, trong căn phòng tĩnh lặng, tôi cũng chỉ nhìn mặt Muộn Du Bình, yên lặng đợi y tỉnh dậy.
Tôi hôm nay mới phát hiện, Muộn Du Bình lớn lên rất đẹp. Nhiều năm như vậy tôi là lần đầu tiên nhìn mặt y kỹ càng như thế. Gương mặt y tái nhợt gầy yếu lại thon dài, lông mày thanh mảnh cùng cái trán có nét, đường cong giữa trán và sóng mũi như đao gọt. Tôi không khỏi vươn tay sờ mi tâm nhăn chặt của y, Muộn Du Bình cảnh giác mở mắt, sau khi nhận ra là tôi y mới dần dần nhắm mắt lại.
"Tiểu Ca."
Tôi gọi một tiếng, Tiểu Ca mở mắt lạnh lùng nhìn tôi, tôi quay đầu nhìn Bàn Tử rồi nhận được cái gật đầu từ hắn, tôi cố nén quay người lại mỉm cười nói: "Tiểu Ca, chúng tôi sẽ đưa anh trở về." Muộn Du Bình không nói bất luận điều gì, "Hai ngày nữa, anh trở lại Hàng Châu với tôi đi, anh ở đó cùng tôi, cửa hàng tôi cần người hỗ trợ, anh không cần phải tiếp tục hạ đấu gì đó..." Muộn Du Bình chuyển tầm mắt về phía tôi, hàng mi nhắn chặt đầy nghi vấn. Tôi nhất thời không thốt nên lời, Bàn Tử cũng không nhìn nổi nữa mà xoay người rời đi. Hắn mở cửa đi ra thì đâm phải bác sĩ phụ trách cũng vừa lúc bước vào, chỉ thấy bác sĩ phụ trách dẫn theo năm, sáu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-binh-ta-huyet-ky-lan/476080/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.