Uống một viên thuốc.
Nguyễn Đào mê mang vô thố, kim chủ đã nằm phía sau ôm cậu ngủ rồi, hô hấp nhẹ nhàng phất qua tóc cậu, cậu mở to mắt nhìn không khí, một đoàn thịt vú cũng bị lòng bàn tay ấm áp nắm chặt, không biết vài ngày sau có thật sự chảy ra sữa hay không.
Chắc là sẽ có nhỉ, thuốc ở hội sở luôn có tác dụng thần kì.
Nguyễn Đào bưng mặt tự hỏi vấn đề mà cậu và bạn cùng phòng đã thảo luận qua rất nhiều lần: "Tôi bất nam bất nữ, vậy rốt cuộc là nam hay nữ?"
Thảo luận mà không ra kết quả, cuối cùng bạn cùng phòng của cậu tàn nhẫn nói: "Món đồ chơi thì không có giới tính, món đồ chơi cũng chỉ là thứ công cụ dùng để đùa giỡn mà thôi."
Cẳng chân của Nguyễn Đào cũng bị kim chủ đè lên, có chút nặng, nhưng cậu rất thích, rất có cảm giác an toàn.
Đến cuối cùng thì đêm nay cậu vẫn không trả lời vấn đề 'khổ tận cam lai' kia, không quan trọng, không quan trọng bằng chuyện cậu phủ nhận câu 'phiền' kia của kim chủ.
Đã là vạn hạnh trong bất hạnh.
Nguyễn Đào nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài, hy vọng có thể gặp được bạn cùng phòng ở trong mơ, cậu có thể chia sẻ chút may mắn của mình cho cậu ấy.
Hôm sau bầu trời trong vắt.
Hàn Mạc ăn sáng xong thì chuẩn bị ra ngoài, đứng đổi giày ở huyền quan xong, cái móng heo lập tức sờ lên ngực của Nguyễn Đào hỏi: "Có trướng không?"
Mới một đêm, sao có thể nhanh như vậy được, xem cậu là cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mem/1793153/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.