Nguyễn Đào nhỏ giọng gọi: "Hàn – Mạc."
Không phải Dũng, cũng không phải Mạnh, mà là Mạc sao?
Không phải là lạnh nhạt, mà là nhiệt tình như sa mạc.
Suy nghĩ của Nguyễn Đào bay loạn, ngón tay không tự giác chạm vào cái tên phía trên, màn hình thay đổi, Nguyễn Đào chậm rì rì copy ID Wechat của mình vào khung tin nhắn, sau đó đánh chữ: Tiên sinh, đây là số Wechat của em.
Cậu cũng không mong chờ được trả lời ngay lập tức, Nguyễn Đào thậm chí muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp một giấc, làm một cơn mộng xuân đẹp đẽ.
Mặc kệ tên là gì thì cái tên 'Hàn người tốt' này vẫn là danh xứng với thực.
Tuy nói không mong chờ nhưng Nguyễn Đào vẫn ôm di động mỏi mắt chờ trông, tựa như ngày đó cuộn tròn nằm trong phía sau cốp xe, đếm từng giây chờ đợi bị phát hiện, được để ý, được yêu thương.
Đáng tiếc từng giây từng phút trôi đi, mưa đã tạnh, bụng cũng đã đói đến xẹp lép nhưng vẫn không chờ được bất kì tin nhắn nào.
Nguyễn Đào bò dậy, một bên mặc áo tắm, một bên tự mình an ủi: "Kim chủ đang bận, kim chủ đang bận, đừng vội đừng vội."
Tủ lạnh vẫn còn dư lại nguyên liệu nấu ăn ngày hôm qua, Nguyễn Đào nấu một chén mì trưng, bưng đến ghế bập bênh ở ban công ngồi ăn.
Cái bồn hứng nước vẫn còn đặt trên mặt đất, đã không còn giọt nước nào rơi xuống nữa, Nguyễn Đào ngẩng đầu nghĩ rằng thời tiết còn ẩm ướt, quần áo chắc chắn vẫn còn ẩm, cứ phơi thêm hai ngày vậy.
Buổi chiều, Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mem/157146/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.