Ngoài cửa sổ tiếng sấm cuồn cuộn, đánh thức Nguyễn Đào.
Sao đồng hồ báo thức lại không reo nhỉ?
Cậu lười biếng lật người, hoảng hốt phát hiện cái giường đột nhiên biến lớn bạn cùng phòng cũng không thấy đâu.
Nguyễn Đào hoàn toàn tỉnh táo!
Cậu trợn to mắt, đứng dậy quá nhanh dẫn tới đầu óc choáng váng, cậu ngồi im trên giường khó chịu rên rỉ, trong lúc nhất thời chỉ còn lại cảm giác ù tai, không nhớ nổi gì cả.
Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, chớp mắt mưa to tầm tã.
Nguyễn Đào đi chân trần xuống giường, đứng bên cửa sổ sát đất ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Là phong cảnh mà đã lâu rồi cậu chưa được thấy, là thành thị, là tòa nhà cao tầng cao ngất đứng sừng sững trong màn mưa, đèn đường sáng rực, ngựa xe như nước.
Nguyễn Đào nâng tay chạm lên mặt kính pha lê, cuối cũng cậu mới tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Cậu bị mua đi, rời khỏi nơi đó.
Chóp mũi chua xót, Nguyễn Đào cắn chặt đôi môi run rẩy, lại đột nhiên nhếch miệng cười, nước mũi tạo thành bong bóng.
Hình như kim chủ không có ở nhà.
Nguyễn Đào trần truồng nhìn quanh phòng ngủ, đệm chăn tơ tằm màu xanh biển chỉ nhìn thôi đã muốn nằm lên, khó trách cậu lại ngủ thoải mái như vậy, tối hôm qua làm tình rất lâu, ngất xỉu lại bị thao tỉnh, lại ngất xỉu, không nhớ lúc nào mới kết thúc, chỉ là cái cảm giác bị xỏ xuyên qua vẫn còn tàn lưu trong thân thể, quả thực lợi hại làm cậu sợ hãi.
Nguyễn Đào muốn tìm một cái áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mem/157140/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.