Thẩm Quân Hạo ném túi hành lý xuống, chạy nhanh đến bên Lâm Lăng ngồi xổm xuống. Giọng anh rất vội vàng: "Tiểu Lâm? Em có sao không?"
"Anh... Anh à?" Lâm Lăng kinh ngạc nói. Khuôn mặt cậu vì quá đau mà nhăn nhó, nhìn thấy người đến là Thẩm Quân Hạo thì trong nháy mắt quên luôn cảm giác đau.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi vội vàng chạy tới, có lẽ là chủ nhân của con chó bự kia. Cô sốt ruột liên tục xin lỗi: "Xin lỗi cậu! Vừa rồi tôi đi đổ rác, không dắt nó đi được. Xin lỗi, rất xin lỗi cậu!"
Thẩm Quân Hạo không để ý đến cô, sắc mặt của anh rất không tốt. Anh tháo cặp sách trên vai Lâm Lăng xuống rồi đeo lên vai mình: "Có thể đứng lên không?"
"Để em thử xem..." Lâm Lăng nói.
Cậu nắm lấy cánh tay Thẩm Quân Hạo, tự mình giãy giụa đứng lên. Xương khớp cậu đau nhức từng hồi nhưng không phải là không chịu đựng được. Lâm Lăng lảo đảo một bước rồi đứng lên.
Cô gái kia có lẽ cũng bị dọa sợ, không ngừng cúi đầu xin lỗi: "Vô cùng xin lỗi cậu! Cậu có cần đi bệnh viện không?"
Giọng Lâm Lăng có chút run rẩy: "Hơi đau... Nhưng chắc là không nghiêm trọng lắm."
Có điều con con chó kia còn rất vui vẻ, sung sướng vẫy đuôi chạy vòng vòng bên cạnh Lâm Lăng, cái dây xích trên cổ theo động tác của nó mà quấn quanh Lâm Lăng.
Thẩm Quân Hạo lạnh mặt nhìn chằm chằm cô gái kia: "Nếu đã mang xích cho nó thì nên dắt cẩn thận, đừng để dây xích làm trang trí."
Trước giờ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mem-ngam-mat/885500/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.