Kẻ vừa xông vào không ai khác hơn là Triệu Sĩ Nguyên, người con út của đôi vợ chồng Long Phụng lịnh chủ.
Bằng một thức Ngọc khẩn xảo văn, chàng bay vọt vào sảnh đường, tay trái năm ngón như móc câu chộp lấy cườm tay của Tào Tuấn Kỳ, tay phải chụm thẳng như sóng đao phạt vào bàn tay trắng muốt vừa vươn ra của Tào Tú Nga.
Chớp mắt ba người đã phân biệt trao đổi nhau một chiêu, Tuấn Kỳ, Tú Nga cùng vội lui ba bước, hai đôi mắt cọp giận dữ trừng trừng...
Triệu Bồi Nhân mặt thoáng đổi sắc giận, khẽ than dài:
- Nguyên nhi, sao con không nghe lời cha dặn?
Triệu Sĩ Nguyên vẫn tụ thần đợi địch, miệng ấp úng thưa:
- Con không thể nào yên tâm cho cha mẹ...
Tào Duy Ngã chợt cười lên nham hiểm:
- Cha hiền con thì hiếu. Ta, kẻ được mang danh là Vô Tình cũng không khỏi động lòng trắc ẩn. Kỳ nhi và Tú nhi đâu, hai con bước trở lại đây để cho chú nhỏ dể thương ấy băng bó thương tích cho mẹ gã, ta lại bắt đầu một giai đoạn đàm phán khác!
Tào Tuấn Kỳ trước khi lui ra sau lưng cha, còn ném lại Triệu Sĩ Nguyên một tia nhìn thù hận.
Tào Tú Nga trái lại lẳng lơ tặng cho Sĩ Nguyên mấy ánh mắt tình tứ, cười ưởn ẹo cất lời:
- Té ra tam ca trở về đây, để tiểu muội giúp chàng băng bó vết thương cho bá mẫu!
Và chẳng đợi Sĩ Nguyên ưng thuận hay chăng, cô ả đỏng đảnh tiến về hướng Cổ mộ Liên.
Triệu Sĩ Nguyên mặt như sương lạnh, quắc tròn đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ma-nhi-de/62230/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.