Chương trước
Chương sau
Kinh thành cách đất bắc khá xa, Đào Hoa đi du ngoạn với phu thê Xích Thủy đến chỗ Ngọc Lâu phu nhân ngắm kỳ hoa Nguyệt Hạ mỹ nhân, đi bình bình như thế mà mất cả nửa năm rời.
Sau khi mọi người rời kinh có đến Liễu Lâm trước, Đào Hoa thấy Đào Tây Phượng vẫn bình an thì cũng yên tâm. Ngược lại, Đào Tây Phương phát hiện nữ nhi thế mà không hề sợ ngựa thì lấy làm kinh ngạc lắm, vừa dỗ vừa khuyên mới nghe được chuyện của Lý Ẩn và Đào Hoa. Đào Tây Phượng biết nữ nhi nhà mình chịu ấm ức đương nhiên có tức giận, chẳng qua ông chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, sao có tư cách hỏi tội Lý Ẩn đây? Huống chi chuyện ông bình an vô sự vượt qua vụ tham ô này phần lớn là nhờ Lý gia ra tay tương trợ. Thế nên ngày ấy khi Lý Ẩn đến, Đào Tây Phượng đã tiện tay chọc vào vết thương lòng của chàng một phen, đến khi ông trong thấy vẻ mặt đau khổ của Lý Ẩn lúc dốc can nữ nhi hồng mới có cảm giác hài lòng thay nữ nhi xả giận một phen, nhưng những chuyện này Đào Tây Phượng chưa bao giờ kể lại cho Đào Hoa nghe.
Đào Hoa lớn đến thế này mà chưa từng rời kinh thành nửa bước, suốt nửa năm đi khắp nơi du ngoạn với ân sư, cuối cùng nàng cũng biết thế nào gọi là ngoài trời có khoảng trời khác, kẻ trí ắt còn có kẻ trí hơn. Từ trước tới giờ nàng đã hoài phí không biết bao nhiêu thời gian khi cứ bị cầm tù trong kinh rồi, lúc ban đầu nàng thật sự vẫn rất nặng lòng về chuyện của Lý Ẩn, thời gian thấm thoát thoi đưa, nay nàng đã nhẹ lòng hơn nhiều rồi, thời gian nhớ đến Lý Ẩn cũng ngày càng ngắn hơn.
Chỉ là bọn họ càng đến gần đất bắc, danh tiếng Lý Ẩn lại càng vang xa hơn. Đào Hoa nghe người ta đàm luận mới biết sau khi nàng rời kinh không lâu, Lý Ẩn cũng bắt đầu xuất phát đến Linh Châu. Đoàn người Lý Ẩn dùng ngựa khỏe, hành lý lại gọn gàng, ba tháng đã đến được Linh Châu và chàng chỉ mất hai tháng để dẹp yên loạn cướp ngựa ở đấy. Thánh nhân trong kinh nhận được tin tức thì đương nhiên vô cùng mừng rỡ, Văn chiêu nghi và Thái Tử có công tiến cử chàng cũng được khen lây, cũng trong lúc ấy, Văn chiêu nghi được chẩn đoán là đã hoài thai. Thánh nhân vui mừng đến mức con còn chưa thành hình đã xuống chiếu phong Văn chiêu nghi làm Đức phi và lệnh cho Lý Ẩn tạm thời giữ chức đô đốc Linh Châu.
Mấy người bọn họ biết chuyện Lý Ẩn tạm thời giữ chức đô đốc Linh Châu lúc đang ngồi trong quán uống trà. Dạo này Xích Thủy tiên sinh và phu nhân không bao giờ đề cập đến mấy chữ Lý Ẩn trước mặt Đào Hoa, họ nghe tin này, Xích Thủy sợ Đào Hoa nghĩ nhiều bèn trêu ghẹo: “Chức đô đốc này chẳng dễ ngồi chút nào đâu, chẳng biết tên tiểu kia có thể ngồi an ổn bao lâu đây. Huống chi phía Linh Châu —”
Đào Hoa nghe ông nói thế, cũng rõ tâm tư thầy mình, nàng cười: “Tâm nguyện của y đã được thỏa mãn, con cũng rất yên tâm. Ân sư không cần đắn đo nhiều như thế.”
Xích Thủy nghe xong thì liên tục nói phải, “Ừ, chúng ta không cần phí tâm tư để giận hờn y. Tên nhóc này chẳng qua ngoại trừ việc có một xuất thân tốt, tướng mạo tốt, giỏi võ hơn người khác ra thì mấy chuyện khác cũng không có gì —” Xích Thủy phu nhân nghe chồng mình nói đến đây thì quắc mắt lên trừng ông một cái, Xích Thủy ngầm hiểu, bèn đổi giọng, “Ý vi sư là…….nơi nào mà chả có cỏ lạ hoa thơm?”
Xích Thủy phu nhân thở dài thườn thượt.
Đào Hoa cười cười đáp lời, “Vâng, đồ nhi biết rồi.”
Bọn họ nghỉ chân một chút rồi lại bắt đầu khăn gói đến chỗ Ngọc Lâu phu nhân. Ban đầu Đào Hoa còn nghĩ giờ họ đến hình như không đúng lúc cho lắm, vì đang là đầu xuân mà hoa quý kia chỉ nở vào cuối hạ. Hỏi rồi mới hay Ngọc Lâu phu nhân nuôi trồng sớm, hoa sẽ nở khi vừa vào hạ, họ ở đất bắc chừng hai tháng là có thể chờ được Nguyệt Hạ mỹ nhân đơm hoa rồi.
XÍch thủy tiên sinh và Ngọc Lâu phu nhân là bạn cũ, nên bọn họ đến thăm bà trước. Bà thấy họ đến thì cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên gì. Chỉ có Đào Hoa mới ghé đến đây lần đầu, nhìn từng mái lầu đình viện đều hòa chung với cảnh non nước hữu tình, khác với phương nam phủ lầu sát nhanh vanh vách, ở đây khi xuân về thật sự là cảnh tượng tràn ngập sức sống, giống như ốc đảo phì nhiêu màu mỡ giữa sa mạc chưa đầy cát vàng khô cằn.
Đào Hoa nhìn cảnh vật, không nhịn được cảm khái với Xích Thủy phu nhân: “Vị Ngọc Lâu phu nhân này quả thật là một người tinh tế.”
Xích Thủy phu nhân bật cười, bảo nàng: “Đúng vậy, Ngọc Lâu phu nhân có thể bày trí đất bắc thành một nơi thế này, là một người cực kỳ giỏi giang. Chỉ là nàng ấy nói chuyện rất thẳng thừng, cùng một kiểu người với ân sư của con, lát nữa có gặp con cũng đừng để mình bị nàng ấy dọa sợ đấy.”
“Vâng, con biết rồi.”
Mấy người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện thưởng cảnh, chỉ một chốc lát sau đã theo chân thị nữ bước vào thính người. Họ vừa ngồi xuống ghế, trà nước điểm tâm đã được dâng lên, điểm tâm tinh xảo bày trên ấy được chế biến theo khẩu vị của người phương nam, trà kia cũng không phải trà thường, là trà xanh Lục An.
Xích Thủy tiên sinh vừa nhấp một ngụm trà đã nghe cách đấy không xa truyền đến tiếng cười nói của nữ tử, quả là người còn không đến, tiếng đã đến trước. Đào Hoa nghe được âm thanh đã buông tác trà xuống, ngẩng đầu nhìn kẻ hầu người hạ, ai nấy đều đẹp xinh lanh lợi vây quanh một vị phu nhân quyến rũ sắc sảo. Vị phu nhân này có khuôn mặt trái xoan, mày liễu mắt hạnh, quyến rũ mà chẳng tục tằng dung dị, cả người tràn ngập hơi thở cao quý như một đóa mẫu đơn vốn được xưng tụng là giống hoa quốc sắc thiên hương. Nàng chỉ búi tóc hình xoắn ốc đơn giản, cả người mặc áo váy thêu chỉ bạc, màu sắc tuy có chút giản dị nhưng lại không áp đi được tư thái thướt tha và dung nhan kiều diễm của nàng ta.
Vị phu nhân này bước vào, lễ chào Xích Thuỷ và phu nhân ông, đợi Xích Thuỷ đáp lễ rồi mới vui mừng kéo tay Đào Hoa nói: “Xích Thủy tiên sinh may mắn thật, nhận được một vị mỹ nhân đẹp thế này làm đệ tử, khiến ta còn phải ganh tỵ.” Nói rồi, nàng hỏi khuê danh của Đào Hoa, nghe câu trả lời của nàng rồi thì bảo: “Thật sự là một đóa hoa đào yêu kiều nền nã, tiểu nữ lang đã bao lớn rồi?”
Đào Hoa có hơi e ngại sự nhiệt tình thẳng thắn của Ngọc Lâu phu nhân, đỏ bừng cả mặt, “21.”
“À à, ta sống ngây ngốc trên đời nhiều hơi nàng mấy năm, cứ tạm gọi là tỷ tỷ đi.”
Đào Hoa nghe thế, cũng thuận theo gọi một tiếng Ngọc Lâu tỷ tỷ, mấy người bọn họ chào hỏi thêm một phen rồi cùng ngồi xuống bàn chuyện phiếm. Xích Thủy đến đây chỉ vì muốn thưởng lãm vẻ đẹp của hoa Nguyệt Hạ mỹ nhân nên đã hỏi ngay bao giờ hoa sẽ nở. Ngọc Lâu phu nhân bảo rằng hoa đã nhú nụ rồi, cần tầm hơn tháng nữa sẽ có thể thấy hoa nở ngát hương. Nói xong chuyện hoa, họ bắt đầu nói đến tình hình đất bắc dạo này. Nơi ở của Ngọc Lâu phu nhân gần địa giới Linh Châu, lúc trước tuy có loạn thổ phỉ nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ có điều, Linh Châu không phải là nơi đất đai màu mỡ, vì loạn thổ phỉ mà chuyện giao thương buôn bán thất thoát không ít. Mãi đến khi Lý Ẩn đến, dùng hai tháng dẹp yên loạn này, chàng có thủ đoạn, hành xử công bằng, chỉ mấy tháng sau, chất lượng cuộc sống của người dân nơi đây đã cải thiện rất nhiều.
Ngọc Lâu phu nhân hứng khởi nói: “Vị Lý đô đốc kia vốn là nhị công tử của Vệ Quốc Công phủ, không chỉ là dòng dõi trâm anh thế phiệt, diện mạo cũng vô cùng anh tuấn. Vì biết y vẫn chưa có vợ, quan viên từ lớn đến nhỏ ở Linh Châu, thậm chí cả đô đốc nơi khác rất chi là nhiệt tình muốn gửi gắm nữ nhi mình cho y.”
Xích Thủy càng nghe, mặt lại càng tối sầm, ông hừ một tiếng: “Y không chịu ai hết à?”
“Đều từ chối cả rồi.”
Xích Thủy tiên sinh nghe thế thì cũng vui, tự nhủ rằng ít nhất thằng nhóc vẫn còn có chút lương tâm, trên mặt thì vẫn làm như chẳng biết gì hỏi tiếp: “Vì cớ gì?”
Ngọc Lâu phu nhân nghe xong lại bật cười, “Vì vị Lý đô đốc này là nam nhân của ta đấy nha.”
Hết 43.Nguyệt Hạ mỹ nhân: Hoa quỳnh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.