Kinh thành cách đất bắc khá xa, Đào Hoa đi du ngoạn với phu thê Xích Thủy đến chỗ Ngọc Lâu phu nhân ngắm kỳ hoa Nguyệt Hạ mỹ nhân, đi bình bình như thế mà mất cả nửa năm rời.
Sau khi mọi người rời kinh có đến Liễu Lâm trước, Đào Hoa thấy Đào Tây Phượng vẫn bình an thì cũng yên tâm. Ngược lại, Đào Tây Phương phát hiện nữ nhi thế mà không hề sợ ngựa thì lấy làm kinh ngạc lắm, vừa dỗ vừa khuyên mới nghe được chuyện của Lý Ẩn và Đào Hoa. Đào Tây Phượng biết nữ nhi nhà mình chịu ấm ức đương nhiên có tức giận, chẳng qua ông chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, sao có tư cách hỏi tội Lý Ẩn đây? Huống chi chuyện ông bình an vô sự vượt qua vụ tham ô này phần lớn là nhờ Lý gia ra tay tương trợ. Thế nên ngày ấy khi Lý Ẩn đến, Đào Tây Phượng đã tiện tay chọc vào vết thương lòng của chàng một phen, đến khi ông trong thấy vẻ mặt đau khổ của Lý Ẩn lúc dốc can nữ nhi hồng mới có cảm giác hài lòng thay nữ nhi xả giận một phen, nhưng những chuyện này Đào Tây Phượng chưa bao giờ kể lại cho Đào Hoa nghe.
Đào Hoa lớn đến thế này mà chưa từng rời kinh thành nửa bước, suốt nửa năm đi khắp nơi du ngoạn với ân sư, cuối cùng nàng cũng biết thế nào gọi là ngoài trời có khoảng trời khác, kẻ trí ắt còn có kẻ trí hơn. Từ trước tới giờ nàng đã hoài phí không biết bao nhiêu thời gian khi cứ bị cầm tù trong kinh rồi, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly/457345/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.