Lý Ẩn nghe Đào Hoa nói thế, chợt cảm thấy đau xót trong lòng. Cuối cùng, chàng tuyệt vọng buông nàng ra, cũng ngồi dậy. Đào Hoa vừa ngồi dậy muốn đi nhưng vừa nhỏm dậy đã bị Lý Ẩn ôm lấy.
Lý Ẩn vòng tay, ôm lấy nàng từ phía sau, làn môi mỏng kề sát vành tai nàng: “Nàng đừng tự trách.”
Đào Hoa quay mặt lại nhìn chàng rồi bảo: “Ta tự trách ấy à? Ta trách chàng thì có!”
Lý Ẩn cũng khó chịu, “Ta nói rồi, ta tin nàng.”
“Nếu chàng đã tin ta thì hãy để ta về phủ!” Đào Hoa nói xong, tiếp tục giãy giụa, nhưng nàng càng giãy, tay Lý Ẩn càng siết chặt hơn. Cuối cùng, Đào Hoa buông xuôi, không chống cự nữa mà chỉ rũ tay, mặc chàng ôm mình.
“Yêu Yêu, ta với nàng đã từng hẹn thề đến bạc đầu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng nhau.”
Lời Lý Ẩn nói nghe rất chân thành, nhưng Đào Hoa chỉ cảm thấy đấy là lời nguỵ biện của chàng mà thôi, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng nàng mới bảo: “Cho dù ta đã đồng ý với chàng rồi nhưng giờ thì không phải lúc…Làm sao ta tin được chàng nữa đây….Lý Ẩn à, ta và chàng làm phu thê thế này có thật sự tốt không?”
Giọng Đào Hoa rất nhỏ nhẹ, nhưng nghe vào tai Lý Ẩn lại như sấm nổ vang trời.
Mặt chàng thì dửng dưng mà tay thì ôm Đào Hoa càng thêm chặt, “Thế gian này có mấy đôi phu thê cả đời ấm êm không cãi vã bao giờ? Yêu Yêu, nàng đừng….đừng nói những lời này khi bản thân đang giận dỗi, có được không…Huống chi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly/457342/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.