Lý Ẩn nghe nàng hỏi thế, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng Yêu Yêu chứ không đáp lời.
Đào Hoa thấy thế, cũng hiểu mình đã đoán đúng, bèn sờ lên mặt tranh rồi bảo: “May mà ta dùng giấy Giáp Tuyên, nếu không thì chàng cũng chẳng tách tranh được.”
Giấy Giáp Tuyên (1) cũng giống như giấy Tuyên Thành, nhưng dày hơn giấy Tuyên Thành chừng hai lớp giấy, nếu gửi tranh vẽ từ giấy Giáp Tuyên cho một vị sư phụ lợi hại thì có thể bóc tách tranh ra, từ một tranh biến thành hai tranh, nếu tranh ấy rủi mà bị vạch trần, có thể bao biện rằng cả hai bức đều là thật, cũng có thể bảo hai bức đều là giả.
Nhưng nếu tranh đã có thể tách mỏng, thì tình cớ gì lại không?
Đào Hoa thấy Lý Ẩn vẫn im lặng thì nói tiếp: “Tranh này ta vẽ tặng chàng, dùng nó thế nào là quyền của chàng, tội tình gì phải phí công tách ra như thế?”
Thật ra thắc mắc của Đào Hoa cũng là thắc mắc của Thái tử.
Hôm ấy Thái tử Lý Minh Duệ cũng từng nói với Lý Ẩn, đây chẳng qua chỉ là một bức tranh thôi, muốn tặng thì cứ tặng đi. Dùng một bức tranh đổi lấy cơ hội đợi đằng đẵng ba năm dài lại chẳng đáng à? Lúc chàng bảo sẽ mang tranh đến tìm thợ tách tranh, Lý Minh Duệ còn cười chàng vì hồng nhan mà nhục chí anh hào (2)
Lý Ẩn nhìn vẻ mặt của Đào Hoa, cũng biết mình nói nhiều cũng bằng thừa bèn kéo tay nàng, Đào Hoa tránh không thoát nên mặc kệ chàng nắm tay mình luôn.
“Yêu Yêu, ta sẽ bồi thường cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly/457336/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.