An Chi lo sợ bất an ngồi ở trong phòng, lúc Ngôn Hề đi vào không có đóng cửa, dù sao tầng này cũng chỉ có hai người các nàng.
"Ngươi tức giận sao?" Trong mắt An Chi ngân ngấn giọt nước mắt lóng lánh, ngay cả ngồi nàng cũng không dám ngồi, ngẩng đầu ánh mắt ba ba nhìn Ngôn Hề.
Ngôn Hề không nói lời nào, nàng cho rằng đây là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng, không nói tiếng nào đã bỏ đi, bỏ nhà đi. Phải nói cho cô bé biết chuyện này là không đúng, nhưng mà An Chi bây giờ là chim sợ cành cong, nhẹ không được nặng không được, vạn nhất nói nặng, nàng lại tự mình bỏ trốn thì làm sao bây giờ?
"Ngươi cảm thấy..."
Ngôn Hề vừa mở miệng liền thở dài một hơi, nàng cũng không biết làm sao để mở miệng. Lẽ nào ở chung nhiều ngày như vậy, cô bé không thể tin tưởng nàng sao? Nếu như vừa rồi An Chi không may mắn, bị xe đụng, bị người bắt cóc...Nếu như mình không có tìm được cô bé kịp thời, đêm nay cô bé sẽ ở đâu qua đêm?
Bây giờ vừa nghĩ lại trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
An Chi rất bối rối, nàng cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, bàn tay nhỏ bé vươn ra túm lấy một góc áo của Ngôn Hề.
Bàn tay Ngôn Hề chạm vào nàng. Đáy lòng, nhất thời chua xót.
Nàng đã quá miễn cưỡng phải không, lúc ấy có phải nàng căn bản không nên đưa An Chi về nhà hay không, nàng căn bản cũng không có năng lực để chiếu cố tốt cho một đứa bé.
Đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/190962/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.