"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn xuất ngoại?"
"...Đúng vậy, ngươi nhỏ giọng một chút, không nên nhìn ta như vậy, bây giờ đứa bé đến phiên ngươi chăn sóc."
"...Cái gì mà nên hay không, chúng ta chưa từng có thỏa thuận này? Là nhà của ngươi dẫn đứa bé đi, còn để cho đứa bé mang họ Đào."
"Còn không phải bởi vì thế lực của cha mẹ ngươi và bản thân ngươi sao! Bây giờ cha ta đã qua đời, ta nói cho ngươi biết, bây giờ là trách nhiệm của ngươi!"
"Hừ, ta vô trách nhiệm sao? Nói làm như là ngươi đã nuôi dưỡng đứa bé kia vậy, ngươi cũng chỉ giao cho ba của ngươi, bây giờ ba của ngươi mất rồi, ngươi liền ước có thể vứt bỏ gánh nặng này..."
"Ngươi nói nhỏ một chút..."
Thanh âm ngoài cửa lúc cao lúc thấp, giống như lò xo, quá cao thì đè thấp xuống, sau khi thấp xuống lại nhảy lên cao. Mà lại càng ngày càng sắc nhọn, không muốn nghe thấy cũng không được.
Phòng của Đào Trân Trân là khu nhà cũ, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, dọn dẹp sạch sẽ văn nhã, rèm in hoa, thảm bông dệt tay, chậu hoa nhỏ tinh xảo. Khắp nơi đều là hơi thở ấm áp.
Đào An Chi một mình trong phòng ngủ, bên ngoài hai người lớn cho rằng cửa đóng lại, bọn họ có thể ở trong phòng khách không hề kiêng dè mà thảo luận về số phận của nàng.
Đào An Chi nghĩ: Nếu như ta nghe không hiểu được nhiều chữ thì tốt rồi.
Ngồi ngồi, cảm thấy hơi nóng, kỳ thật quần áo Đào Trân Trân mua cho nàng đều mặc không tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/190951/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.