Bởi vì Ngôn Hề đến, toàn thân An Chi đều buông lỏng xuống.
Ngôn Hề nấu đồ ăn cho nàng, lại đút nàng uống thuốc. Ngôn Hề còn cẩn thận mang theo một ít thuốc cần thiết.
Sau đó cùng nàng lên giường nằm ngủ.
Toàn thân An Chi không còn chút sức lực nào, nắm chặt ống tay áo của nàng: "Ngươi cũng cùng ta ngủ một lát đi, ngươi quá mệt mỏi rồi."
Ngồi máy bay một ngày, chân cũng muốn sưng lên, sau đó từ khi bước vào phòng liền bận rộn, cũng không có thời gian để nghỉ ngơi.
Đôi mắt An Chi phát ra triều ý, muốn hôn nàng, nghĩ đến mình còn đang cảm liền lùi về: "...Ta cũng không thể hôn ngươi được...Ô ô."
Thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, bởi vì bị bệnh lại được nhìn thấy người yêu, có một loại yếu ớt để cho người ta đặc biệt thương tiếc.
Ngôn Hề khẽ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trong ánh mắt sương mờ của An Chi xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, đôi môi phấn hồng của nàng cũng rơi xuống, "Không sao, ta hôn ngươi là được rồi."
"A..." An Chi không thể né tránh, liền tiếp nhận nụ hôn dịu dàng thương tiếc này, nàng yếu ớt nói: "Ta bị cảm, sẽ...Lây bệnh..."
"Không sao," Nữ nhân hôn lên môi, lên cằm, trở lại trán của nàng, giọng nói của Ngôn Hề bình thản thanh linh giống như một dòng sông băng tan chảy khi mùa xuân đến: "Ngủ một chút là được rồi, ngoan, ta cùng ngươi."
Rốt cuộc An Chi cũng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết là ngủ bao lâu, nàng hỗn loạn mà mở mắt ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/1419177/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.