Ngôn Hề đi vài bước, phát hiện An Chi không có đi theo, nàng quay đầu lại nhìn, An Chi đứng ở cửa, cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo bụng của mình.
Ngôn Hề nhịn không được, bật cười vài tiếng.
An Chi ngẩng đầu, quệt miệng trừng mắt nhìn nàng.
Ngôn Hề còn muốn đùa nàng: "Thật sự là mập đúng không? Ta không có nói dối đi?"
An Chi tức giận đến mức cả khuôn mặt đều phồng lên, nàng buồn bực cúi đầu đi lướt qua người Ngôn Hề.
Ngôn Hề cảm thấy có một chút cảm giác tội lỗi nho nhỏ, chỉ là càng cảm thấy nàng thật đáng yêu. Ngôn Hề đi theo tới phòng bếp, nhìn thấy An Chi nướng bánh mì sandwich, cầm sữa chua.
An Chi không để ý tới Ngôn Hề, nàng từng muỗng từng muỗng múc sữa chua ăn, má lúm đồng tiền khẽ động.
"Chỉ ăn như vậy thôi sao? Không cần ăn cơm sao?" Ngôn Hề cong khóe môi lên.
An Chi nhìn lát bánh mì nướng trên đĩa, một bộ dạng muốn ăn lại do dự, "Bây giờ đang là bữa ăn sáng của ta."
Ngôn Hề đẩy cái đĩa qua, ý cười trong mắt lan tràn: "Ăn đi."
"Ngươi lại muốn nói ta béo, nói ta nặng..." An Chi lầm bầm nói.
"Ta không nói ngươi." Ngôn Hề nhìn nàng mỉm cười.
An Chi cầm lấy bánh mì sandwich cắn một miệng lớn: "Béo ta cũng muốn ăn!" Nàng ăn rất ngon miệng, lại nhúng lát bánh mì sandwich vào sữa chua mà ăn.
Qua mấy giây, nàng giống như có cảm giác mà ngẩng lên đầu, Ngôn Hề đang chăm chú nhìn nàng, dùng một loại ánh mắt nàng chưa từng thấy qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/1419159/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.