Một tháng sau khi An Chi rời khỏi Bội thành, Ngôn Hề ngã bệnh.
Lúc đầu chẳng qua là cảm lạnh, nàng không có coi là quan trọng, uống một chút thuốc cảm lạnh. Sau đó lại ho khan, ho liên tục vài ngày.
Buổi tối đi ngủ cũng bị ho đến không ngủ được, hỗn loạn mơ hồ ngủ thiếp đi, lại bị ho tỉnh. Ánh sáng ban ngày mát mẻ chiếu qua màn cửa, nàng mơ mơ màng màng trong chốc lát, trong phòng một mảnh lặng im.
Nàng lại bắt đầu kịch liệt ho khan.
"Di di..."
Tựa hồ lại nghe thấy tiếng An Chi đang thì thào với nàng.
Nàng rất ít khi sinh bệnh, có một lần ho khan phát sốt cũng không để ý. Vẫn là An Chi khuyên nhủ nàng, lôi kéo nàng đến bệnh viện.
Đó là chuyện từ khi nào rồi?
Nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ rõ bộ dạng An Chi tức giận đến phồng gương mặt lên nhưng sẽ không nói nặng lời.
"Nếu ngươi không đi bác sĩ, sau này ta cũng không nghe lời nữa." Nàng nói như vậy.
"Được rồi, di di biết rồi."
Ngôn Hề xuống giường, thay quần áo, lái xe đến bệnh viện. Có lẽ là do tâm tình của nàng ảnh hưởng, cảm thấy những cơn gió đầu thu rất mát mẻ.
Ra khỏi phòng khám, bác sĩ thấy nàng ho đến lợi hại, nói nàng đi chụp hình phổi, kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, nàng lấy thuốc về nhà.
Về tới nhà. Phòng bếp lạnh như băng, Ngôn Hề cũng không muốn động tay chân, gọi điện mua cháo bên ngoài.
Cuộc sống đã không còn quy luật, trong thời gian An Chi học tiểu học, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/1419152/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.