"Tiểu Ngũ!"
"Đại ca!"
Hai người trong phòng thiếu chút nữa đã lớn tiếng.
Ngôn Dĩ Đông nhíu mày nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề, "Bất quá chỉ đơn giản là đi ăn cơm mà thôi, ngươi không cần phải nhạy cảm như vậy!"
Sắc mặt Ngôn Hề rất khó coi, đôi môi trắng bệch, nàng co người ngồi trên ghế dựa: "Đại ca, gần đây ta rất mệt mỏi, không muốn tham gia bữa tiệc gì cả."
Biểu tình của Ngôn Dĩ Đông hòa dịu chút ít, rốt cuộc vẫn là đau lòng muội muội nhà mình, hắn nhìn gương mặt của nàng: "Ngươi cũng không còn nhỏ, có thể quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của bản thân mình một chút hay không..."
Ngôn Hề cắt ngang lời hắn: "Đại ca! Chuyện của ta có thể để ta tự mình làm chủ không?"
Ngôn Dĩ Đông nói: "Đương nhiên có thể, không phải ta ép ngươi, nếu như ba mẹ còn sống, hẳn là sẽ lo lắng cho ngươi đi?"
Gương mặt Ngôn Hề bi bao phủ dưới một tầng bóng mờ: "Ta có thể độc thân cả đời, có thể chiếu cố bản thân, không cần lo lắng."
Ngôn Dĩ Đông gần như là nghẹn lời: "Ngươi nói cái gì vậy, cái gì gọi là độc thân cả đời?"
"Ngươi không cần phải xen vào." Ngôn Hề đè lên huyệt thái dương, đứng dậy, muốn kết thúc cái đề tài này.
Ngôn Dĩ Đông ở sau lưng nàng trầm mặt, muốn lớn tiếng giáo huấn nàng nhưng lại không nỡ, bây giờ muốn đem ông nội bà nội ra cũng không còn tác dụng, suy nghĩ một vòng, bỗng nhiên nói: "Dù sao chúng ta khuyên ngươi đều không nghe, có phải muốn An Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/1419150/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.