An Chi nói xong lời này, tâm tình xấu hổ đã tràn ngập toàn bộ suy nghĩ. Nàng nói cái gì vậy? Sao nàng có thể nói ra những lời này? Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy? Đây là sự thăm dò theo bản năng sao? Có thể là nàng đã biết Ngôn Hề và người nam nhân kia là không thể, cho nên nàng mới nổi lên một chút tâm tình cảm thấy may mắn. Nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa chờ mong lại vừa sợ, vội vã liếc nhìn Ngôn Hề, ngay cả biểu tình của ngươi kia cũng không dám nhìn kỹ. Ngôn Hề không nói chuyện, nàng nhìn bờ vai trắng nhỏ còn đọng lại vài giọt nước chưa lau khô của thiếu nữ. Không hề nghĩ ngợi mà trượt lên bờ vai của thiếu nữ, bọt nước vỡ tan dưới đầu ngón tay của nàng. Trái tim An Chi cũng bị động tác này làm cho nhảy lên, nàng cảm thấy nàng hẳn là nên nói gì đó, chỉ là cũng không biết phải nói cái gì, nàng muốn quan sát biểu tình của Ngôn Hề, chỉ là nàng không dám. Tại sao Ngôn Hề lại không nói lời nào, các nàng đứng trong phòng tắm đã rất lâu rồi, có lẽ chẳng qua là một phút đồng hồ hay là một giờ đồng hồ rồi? Ngay lúc nàng lo lắng không yên, Ngôn Hề lên tiếng, một câu nói phi thường trấn định: "Ân, hẳn là nên mua nội y cho ngươi mặc rồi, mau đi ra đi. Ta quét dọn phòng tắm." Ngôn Hề nói với nàng xong liền chuyển qua dọn dẹp bồn tắm lớn. An Chi quan sát nàng, kinh ngạc mà đi trở về phòng của mình. An Chi trùm khăn tắm ngồi ở trên giường, ngơ ngác, sau đó nàng tự giễu cười cười, là nàng suy nghĩ nhiều, mới vừa rồi không hề có thời gian dài trầm mặc quỷ dị, hoàn toàn là ảo giác của một mình nàng. Đúng rồi, Ngôn Hề vốn cũng không thích nữ sinh, cho nên căn bản sẽ không có phản ứng đối với thân thể của nữ nhân, huống chi, huống chi, An Chi chán nản thất vọng mà nghĩ, có lẽ nàng còn cho là mình chỉ mới có năm tuổi a... "Còn ngây người làm gì, nhanh chóng mặc quần áo vào đi." Ngôn Hề đi đến, nàng tùy ý đem mái tóc dài kéo ra sau đầu, tán ra rối tung, làm nổi bật lên đường nét gương mặt rất đẹp của nàng, hạt trân châu nhỏ nơi vành tai kia dưới ánh đèn chiếu sáng lộng lẫy. Loại khí chất dịu dàng tĩnh nhã này của Ngôn Hề dung hợp đặc biệt hoàn mỹ cùng độ tuổi của nàng, cho dù là nàng có thích nữ sinh, cũng sẽ không thích chính mình a... An Chi hít vào một hơi thật sâu, đè nén đau đớn chua xót. Nàng kéo khăn tắm xuống, cầm lấy váy ngủ, từ cổ áo chui vào vào, là một cái váy ngủ màu trắng ngắn tay làm bằng vải bông nguyên chất, nàng duỗi tay trái mặc vào, tóc của nàng chưa khô hoàn toàn, tay phải bất tiện, đang xoắn xuýt để mặc một ống tay áo còn lại vào. Nàng vụng về muốn mặc cho xong, nhưng mà một cảnh tượng này, mái tóc rối tung của thiếu nữ, làn da tuyết trắng còn dính hơi nước, cởi một nửa khăn tắm ra là màu sắc hồng đào, quả mật đào chưa chín tới của nàng gượng ngùng e ấp mà bị che lại một chút. Ánh mắt của Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào một điểm rất lâu, nàng thích chụp hình, chỉ là chưa từng chụp ảnh thân thể của ai cả, cảm thấy cảnh tượng này thập phần ấn tượng. Vẻ đẹp chân chính là không liên quan đến giới tính. Tình yêu đích thực cũng là vượt qua phạm trù giới tính. Tâm tư nàng đột nhiên rung động, có phải hay không dục vọng cũng sẽ không bị hạn chế bởi giới tính... Ngôn Hề lấy lại tinh thần đi qua giúp nàng. Cẩn thận từng li từng tí mà đem tay phải mặc vào. Mặc đồ xong, khăn tắm trượt xuống, váy rất dài, qua khỏi đầu gối của An Chi, lộ ra đôi cẳng chân trắng nõn của nàng. Ngôn Hề cầm lấy bàn tay của nàng nhíu mày, "Lấy gạc vô trùng ra đi, vừa rồi bị nước bắt trúng." Mu bàn tay của An Chi bị phồng rộp da, khẽ động vẫn là sẽ đau nhức. Ngôn Hề ngồi ở bên cạnh nàng, ngồi rất gần, tập trung tinh thần, phi thường cẩn thận, từng chút một lấy gạc vô trùng ra. An Chi nhìn thần tình chuyên chú của nàng mà sững sờ. Cảm giác được nàng che chở trong lòng bàn tay. Ấm áp. Bị nàng cho là trẻ em cũng tốt. Có thể lại tham lam một chút. "Được rồi." Mi tâm Ngôn Hề nhíu lại, trong mắt An Chi chính là bộ dáng đau lòng. An Chi hé miệng cười cười, cong đôi chân còn chưa lau khô lên: "Chân chân." Làm nũng ý muốn nàng lau chân cho mình. Ngôn Hề liếc liếc nàng: "Sai khiến ta đến nghiện rồi!" Nàng đánh nhẹ lên chân An Chi, cầm khăn mặt lau khô chân cho cô bé. Bàn chân của thiếu nữ hơi gầy, rất nhỏ, rất trắng, đi giầy so với Ngôn Hề phải nhỏ hơn một số. Số 35. Ngôn Hề nhớ rõ, nàng nhớ rõ thời gian kinh nguyệt, số đo quần áo, số giày của An Chi. Tâm tư dừng lại một chút, có thể còn phải nhớ kích thước nội y nữa, bởi vì sẽ phải mua cho nàng. An Chi cười rộ lên, "Nhột nhột." Nàng co chân lên, cầm lấy quần lót bông, đưa chân vào, tay trái kéo lên trên. Làn váy cũng bị cuốn lên theo, lộ ra một đoạn ngắn cặp đùi trắng nõn như được ngâm qua sữa tươi. Ngôn Hề không hề nghĩ ngợi, đưa tay vào dưới váy của nàng trượt dọc theo đôi chân dài, sờ đến mép vải quần lót rồi kéo lên, đồng thời cũng chạm vào da thịt trơn mềm mịn màng như thạch trái cây. Bờ mông và vòng eo nhỏ của thiếu nữ. An Chi chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, giống như chấn kinh mà "Ô" lên một tiếng sau đó nghiêng người một chút, ngơ ngác nhìn qua nàng, hai bên đôi má nhuộm đỏ ửng. Lúc này Ngôn Hề mới cảm thấy không ổn, cúi đầu nhìn xuống, bàn tay vẫn còn ở dưới làn váy của thiếu nữ, mặt nàng nóng lên, vội vàng thu hồi tay lại. Cũng may nàng không phải là nam nhân, nếu không chính là loại lão nam nhân đáng khinh dám duỗi tay vào váy thiếu nữ rồi. Nhưng trong lòng An Chi, nàng có thể xem mình là lão bà đáng khinh hay không đây... Không không không, chắc có lẽ là không, An Chi hẳn là xem nàng như trưởng bối. Nhưng mà, Ngôn Hề không thích cách xưng hô trưởng bối này, có vẻ như nàng rất già. Tình cảnh trước mắt thế này nên nói cái gì cho phải đây. Ngôn Hề buồn rầu. Thiếu nữ cong đầu gối lên, gương mặt hồng hồng, đánh vỡ trầm mặc: "Di di, sấy tóc cho ta..." Thanh âm của máy sấy vang lên, Ngôn Hề sấy tóc cho nàng, động tác chậm rãi nhu hòa. Trong lòng An Chi có chút chua xót có chút ngọt ngào. Ngôn Hề yêu thương nàng, coi nàng như một cô bé mà sủng ái, chỉ là nàng có thể cảm nhận được mình đã lớn rồi, phải chú ý chừng mực, huống chi nàng đã thẳng thắng nói với Ngôn Hề nàng thích nữ nhân. Nàng lại càng thêm phải chú ý chừng mực a. Lúc này, An Chi muốn trở lại như khi còn bé, chuyện gì cũng không hiều cứ như vậy lớn lên ở bên cạnh Ngôn Hề như trước đây. "Muốn để tóc dài sao?" Ngôn Hề hỏi nàng. An Chi mỉm cười: "Giống như ngươi sao?" "Ân..." Ngôn Hề xoa xoa tóc của nàng: "Để tóc dài có cảm thấy nóng không? Chất tóc của ngươi tương đối mỏng, không quá nóng, bất quá...Để dài nhìn sẽ rất đẹp." "Còn chưa nghĩ đến..." An Chi chưa kịp nói xong, ngón tay Ngôn Hề lại chạm tới lỗ tai của nàng, còn có phần gáy, An Chi giống như bị điện giật mà rụt cổ lại một cái, cảm thấy lỗ tai thoáng cái liền nóng bừng lên. Hơn nữa Ngôn Hề giống như cũng nhận thấy, bởi vì nàng ngay lập tức rụt tay lại. Qua vài giây, Ngôn Hề nói: "Ta đi cất khăn tắm trước." Nàng thu hồi khăn tắm liền đi ra ngoài. An Chi che mặt, bây giờ nhất định Ngôn Hề đã cảm thấy là lạ rồi. Nàng nắm lấy lỗ tai: Các ngươi gây thất vọng như vậy, dễ dàng liền đỏ lên như vậy! Nàng ngã ngửa xuống giường, gương mặt đỏ đến cực điểm, còn không bằng giống như khi còn nhỏ cách đây không lâu, ngưởi kia còn có thể vuốt tóc của nàng dỗ dành nàng đi ngủ. Bây giờ không được, nàng rất dễ bị lộ. Lúc nghỉ hè nàng khắc chế chính mình không được chủ động gặp người kia, không được chủ động gọi điện thoại cho người kia, một thân bản lĩnh vừa luyện ra liền bị phá tan tành. Nàng theo bản năng mà chọt ngón tay, không cẩn thận chọt vào mu bàn tay, nhẹ nhàng "Ngao" một tiếng. Nàng nằm ngửa ở trên giường, ngẩn người một hồi lâu. Ngôn Hề xoắn xuýt mang theo ý nghĩ "Ta thật sự là lão bà đáng khinh?" mà tắm rửa xong, làm các bước bảo dưỡng cơ bản. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn là đi đến phòng của An Chi, "Muốn ngủ sao?" "Còn chưa buồn ngủ." An Chi ngồi dậy. "Ôn tập cho trận chung kết thế nào rồi?" Toàn bộ mái tóc dài của Ngôn Hề tán xuống, do vừa mới tắm rửa xong, khi nàng đi vào, hương hoa xông vào mũi. Nàng ngồi ở bên mép giường, lấy tay gãi gãi. Trước đó vài ngày An Chi thuận lợi thông qua vòng đấu loại, vị trí rất tốt, "Cũng không tệ." "Ta xin cho ngươi nghỉ phép vài ngày, khi nào khá hơn một chút thì đến trường? Ở nhà ôn tập được không?" An Chi chớp chớp lông mi: "Không có vấn đề." Nói đến việc học, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đều là tự tin, làm cho ánh mắt của cô bé cũng sáng long lanh, phi thường đáng yêu. Ngôn Hề nâng lên ý cười nhẹ nhàng nhéo lên khuôn mặt của cô bé, má lúm đồng tiền của An Chi lõm vào thật sâu, nàng bỗng nhiên có chút xúc động muốn tiến lên chạm vào một chút. Dừng lại! Nếu không ngươi thực sự sẽ biến thành lão bà đáng khinh a! "Vậy đi ngủ sớm một chút đi." Ngôn Hề không lộ ra dấu vết mà thu ngón tay lại, vừa định đứng dậy. An Chi kéo lấy tay áo của nàng, "Di di, đêm nay ngươi ngủ cùng ta đi!" "Sợ sấm sét sao?" Ngôn Hề cười hỏi nàng. Bên ngoài tiếng sấm mơ hồ, mưa như trút nước. "Ân." An Chi hơi ngượng ngùng gật đầu, kỳ thật nàng không có sợ lắm, cũng rất muốn làm nũng với người kia, giống như trước đây, chỉ có biểu hiện ra tính trẻ con một chút, Ngôn Hề mới sẽ không quá cố kỵ đi. "Vậy không được, ta sẽ đè trúng bàn tay của ngươi." Ngôn Hề lắc đầu, nhìn nàng cười, "Ta có thể ở cùng ngươi một lúc." "Được rồi." An Chi dẩu môi. "Ngủ ngon. Ta giúp ngươi xoa thuốc." An Chi nhu thuận mà chui vào trong chăn, vẫn luôn khống chế không nổi mà mỉm cười, nhìn Ngôn Hề cẩn thận cầm bông gòn xoa thuốc cho nàng, cầm khăn giấy lau phần thuốc thừa ra. "Được rồi, còn có chuyện gì muốn căn dặn không?" Ngôn Hề xoa thuốc cho nàng xong, thuận tiện cũng đi rửa tay xong, nén cười hỏi nàng. "Đã không có," An Chi nằm mỉm cười nhìn nàng, từ góc độ này nhìn lên, gương mặt Ngôn Hề mìn màng sáng lán, chiếc mũi cao thẳng, cười nhẹ nhàng. "Di di, ngươi thật tốt." Người tốt như Ngôn Hề, cho dù không có Liêu Thừa Vũ, sẽ còn có người khác càng tốt hơn. Cuối cùng người kia cũng sẽ không thuộc về nàng. Ít nhất giờ khắc này nàng còn có thể làm nũng với người kia. Dáng tươi cười của An Chi thu lại, ánh mắt trở nên ảm đạm. "Chỉ cần biết ta là được rồi," Ngôn Hề xoa xoa tóc của nàng, "Không có việc gì thì nằm ngủ đi." An Chi lặng lẽ cắn môi dưới, lần nữa giữ chặt ống tay áo của nàng, "Di di...Muốn hôn." Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhắc đến yêu cầu như vậy, trái tim Ngôn Hề đập có chút mạnh có chút loạn nhịp, không kịp phản ứng, "Ân? Cái gì..." An Chi đỏ mặt, vội vàng che giấu nói: "Khi còn nhỏ ngươi cũng hôn ta, hôn giống như khi còn nhỏ vậy..." Ngôn Hề nghi hoặc mà nhớ lại: "Có, có sao?" Nàng cũng không phải là người thích hôn trẻ em. Đại Bàn Tiểu Bàn nàng cũng chưa từng hôn qua, bây giờ Tuấn Tuấn cũng không có, An Chi có sao? Vô luận là hình thức hôn như thế nào, Ngôn Hề sẽ cảm thấy đặc biệt nặng nề, sẽ không dễ dàng chủ động. Nàng có thể tiếp nhận người khác thân mật, chỉ là bản thân nàng không có thói quen chủ động. "Có! Có!" An Chi liên tục nói không ngừng. Lúc này phải biểu hiện giống như trẻ em nói chuyện không cần đạo lý, trẻ em hay khóc nháo, có lẽ Ngôn Hề liền sẽ đồng ý. Tay Ngôn Hề vuốt lên thái dương, An Chi bĩu môi, ngân ngấn nước mắt mà nhìn nàng: "Không được sao?" "...Ách." Ngôn Hề lúng túng không biết làm sao bây giờ. "Vậy thì thôi." Tay trái An Chi nắm lấy chăn bông che phủ lên người mình, "Ô ô ô, tay đau quá, ô ô ô, sẽ để lại sẹo rồi, ô ô ô..." Nàng trợn tròn mắt, vốn là giả khóc, không biết thế nào, nước mắt liền tràn ra. Nàng hít mũi một cái, cảm thấy thật sự sắp khóc thành tiếng rồi. Bỗng dưng, cái chăn được nhẹ nhàng mà kéo ra, trong ánh mắt xuất hiện gương mặt của Ngôn Hề, góc độ cúi xuống nhìn xinh đẹp giống như thứ ánh sáng nhu hòa, hàng lông mi cong dày có chút rung rung, ánh mắt nhẹ nhàng mà lướt qua từng tấc một trên gương mặt của nàng. Tựa hồ đang cân nhắc muốn hôn nàng ở đâu mới tốt. An Chi thậm chí không dám chớp hàng lông mi, tựa hồ cũng đã quên hít thở rồi. Trái tim từng đợt sợ run mà nhảy lên. Vài giây kia trôi qua dài giống như cả một thế kỷ, lại ngắn đến hầu như chưa từng tồn tại. Nụ hôn của Ngôn Hề nhẹ nhàng rơi xuống trên trán của nàng. Rất nhanh. An Chi vươn tay nắm lấy vạt áo trống không bên trái. Hơn nữa, một cái chớp mắt kia, nàng theo bản năng mà nhắm mắt lại, nhìn không thấy biểu tình của Ngôn Hề. Đợi đến khi nàng mở mắt ra, Ngôn Hề đã đứng lên rồi, ánh mắt sáng rỡ, dịu dàng nhìn nàng. "Bây giờ có thể ngủ rồi đi?" Ngôn Hề chọt chọt má lúm đồng tiền của nàng. An Chi mím môi cười hì hì, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng, giống như muốn nói lời gì đó. Khóe môi Ngôn Hề nén ý cười, một tay chống lấy thân thể, mái tóc dài rủ xuống, tản ra bên cạnh, hơi thở có vài phần kiều diễm vờn chung quanh các nàng. Bất giác nàng thốt ra, "Ân? Hay là muốn hôn thêm vài cái nữa?" Lời này vừa nói ra, An Chi trừng to mắt. Qua hai giây, Ngôn Hề không lên tiếng mà đứng dậy, "Được rồi, nhanh ngủ đi." Nàng làm như không có việc gì mà để lại đèn áp tường, cũng không nhìn người thiếu nữ còn đang trong cơn chấn kinh chưa có lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ngang qua phòng khách, trở lại gian phòng của mình. Cửa đóng lại, Ngôn Hề che mắt, gần như thở dài thìthào: "A, đáng khinh, ta quá mức đáng khinh..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]