Khách mời hết mình vui vẻ cho đến chạng vạng tối, mọi người thỏa mãn ra về. Bọn nhỏ đi tới lầu hai.
Ngôn gia gia cùng Ngôn nãi nãi đang ngồi cùng nhau, nắm tay. Từ khi những đứa nhỏ trong nhà bắt đầu hiểu chuyện, hai vị lão nhân gia vẫn là yêu thương, hòa ái, bộ dáng ân ái chưa từng tức giận.
Mái tóc bọn họ bạc trắng, gương mặt hiền lành, mỗi một nếp nhăn mỗi một chấm đồi mồi đều là thời gian lưu lại. Khi bọn họ nhìn về phía ngươi, ngươi sẽ nhận được sự ủng hộ, ngươi sẽ cảm thấy mọi thứ đều dễ dàng, không có chuyện gì không vượt qua được, cũng không có chuyện gì làm không được.
Bọn họ ngồi ở vị trí gia chủ, bọn nhỏ ngồi vây quanh bọn họ, mọi người cười cười nói nói.
Ngôn gia gia cười nói: "Mỗi ngày sinh nhật hàng năm đều muôn bọn nhỏ hát một bài, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ."
Ngôn nãi nãi hiếm khi tinh thần tỉnh táo, cười nhìn Ngôn gia gia: "Hôm nay lớn hơn một tuổi a, lão đầu tử, không biết dây thanh quản của ngươi còn có thể hát được không đây?"
Ngôn gia gia cười ha ha: "Ngươi đàn được ta liền hát được."
Ngôn nãi nãi cười híp mắt đứng lên đi đến bên cây đàn dương cầm.
Bọn nhỏ cười hì hì, kinh hô ồn ào.
Ngôn Dĩ Nam kêu lên: "Bà nội! Cố lên! Cho lão nhân này mở rộng tầm mắt một chút!"
Ngôn Dĩ Đông trừng mắt nhìn hắn, Ngôn Dĩ Nam hướng đại ca của hắn le lưỡi, đại ca lắc đầu cười cười.
Ngôn nãi nãi ngồi ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly-bat-ngon/1419105/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.