Sau khi Tạ Linh giới thiệu xong các phúc lợi và nghĩa vụ của đệ tử trong tông môn, Biện Vân ban đầu còn ngây ra, dần dần lại nghiêm túc lắng nghe, đến cuối cùng thì thật sự hơi bất ngờ.
Nghe kỹ một hồi… ủa, sao nghe có vẻ không tệ lắm vậy? Vị tông chủ này quả thật rất thẳng thắn, là kiểu người từng gây dựng cơ nghiệp từ đầu, nên càng hiểu rõ giá trị của nhân tài:
“Nếu huynh muốn tiếp tục phát triển, bên ta còn nhiều vị trí trống. Ta thấy huynh làm sơ cấp giáo tập đệ tử là rất thích hợp đó. Tiền lương mỗi tháng là thế này—”
Tạ Linh giơ tay ra áng chừng một con số, cười tủm tỉm. “Huynh thấy sao?”
Biện Vân hít sâu một hơi: Có tiền thật.
Một tông môn chỉ tầm trăm người mà đãi ngộ chẳng kém gì bốn đại tông, người lập ra đúng là có nội tình sâu dày.
Biện Vân tu hành gian nan, nhưng cũng không phải kiểu người chịu ngồi không. Tính hắn hơi cứng đầu, đã không làm thì thôi, đã làm là phải có việc gì đó khiến mình thấy có giá trị, thấy đời này không uổng phí.
Nếu rời Ngọc Tiên Tông, thì Vân Quy Tông đúng là nơi thích hợp với hắn. Nhưng Diệp Khanh lại khác.
“Ta xin phép sư phụ rời đi, ông ấy còn mừng, vì ta bị tàn phế rồi. Nhưng Diệp Khanh khác, nó là thiên tài kiếm đạo, trời sinh kiếm cốt. Một hạt giống tốt như vậy, tông môn nào chịu để đi? Nếu nó nhất quyết rời đi, chẳng khác nào phản bội tông môn, danh tiếng coi như tiêu tan. Không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015678/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.