Biện Vân bị tập kích? Thẩm Từ Thu khẽ nhíu mày.
Xét theo thời gian, mấy năm nay Biện Vân đi bí cảnh Thương Lam cũng chưa gặp rắc rối gì lớn, dẫu có bị thương thì cũng chỉ là vết thương nhỏ.
Sao bây giờ lại thành “người không được tốt”?
Khi nghe truyền âm, hắn cũng không tránh Tạ Linh. Tạ Linh vốn đang chống cằm, cười khanh khách nhìn hắn, vừa nghe thấy giọng của Mộ Tử Thần thì ngồi thẳng dậy, thu liễm nét tùy ý.
Thẩm Từ Thu hỏi thẳng:
“Biện Vân đã xảy ra chuyện gì?”
Ở đầu kia, khóe môi Mộ Tử Thần liền cong lên một nụ cười chẳng mấy thiện ý.
Thẩm Từ Thu có thực sự quan tâm Biện Vân không, hắn vốn không chắc. Trong tông môn, hắn hỏi một vòng, người thì kính ngưỡng, kẻ thì e sợ, nhưng không ai thực sự thân cận. Sau Úc Khôi, gần như chẳng tìm được đệ tử nào dám tự xưng là quen biết với hắn.
Ngẫm kỹ, tuy Biện Vân thường hay đấu khẩu, tranh chấp với Thẩm Từ Thu, nhưng ít nhất vẫn coi như có thể trò chuyện thoải mái.
Nếu Thẩm Từ Thu không hỏi, Mộ Tử Thần sẽ nhân cơ hội tiếp tục giả vờ “sợ hãi”, lấy đó mà biểu đạt nhớ nhung. Nhưng nếu hắn hỏi Biện Vân…… vậy càng hợp ý.
“Trước hai ngày xuống núi, Biện Vân sư huynh dẫn các đệ tử nhận một nhiệm vụ. Nơi đó gần tông môn, vốn tưởng chẳng có gì nguy hiểm. Nghe nói trên đường bọn họ tách ra tra xét, Biện Vân sư huynh đi một mình, chờ mọi người chạy tới thì đã thấy hắn trọng thương nằm trên đất.”
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015676/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.