Tạ Linh thản nhiên ra giá năm mươi vạn.
Tứ hoàng tử lập tức đập bàn đứng bật dậy:
"Năm mươi lăm!"
Thứ này hắn đã lặn lội tìm kiếm bấy lâu, khó khăn lắm mới gặp được. Đồ chơi này vốn không phải ai cũng dùng được, nên người mua chẳng nhiều. Thế nhưng số xui xẻo, vừa hay lại đụng phải sát tinh Tạ Linh.
Hắn dường như quên mất, ngay khi buổi đấu giá vừa bắt đầu, chính hắn mới là người chủ động ra trêu chọc Tạ Linh trước.
Món đấu giá lần này, Tạ Linh vốn chưa định dùng cho bản thân hay Thẩm Từ Thu, nhưng vẫn có thể thưởng cho thuộc hạ, hoặc đem đổi lấy linh thạch, dù sao cũng chỉ để lấy về chơi, tuyệt đối không để cho Tứ hoàng tử.
"Sáu mươi!" Tạ Linh tiếp tục nâng giá.
Tứ hoàng tử: “……”
Trong tay hắn tuy có thể điều động ba trăm vạn linh thạch bất cứ lúc nào, nhưng nếu dốc cả một khoản lớn vào một món ở phòng đấu giá thế này, khi trở về chắc chắn sẽ bị nương và cữu cữu mắng cho tới tắt thở.
Tạ Linh vừa mới ném ra năm mươi vạn, giờ lại hô lên sáu mươi vạn… Sao đột nhiên lại lắm tiền thế? Ngón tay Tứ hoàng tử bấu chặt vào tay vịn ghế, tới mức gỗ linh mộc cũng bị móc ra từng rãnh sâu, vụn gỗ rơi lả tả. Cân nhắc hồi lâu, hắn vẫn quyết định bỏ qua món này.
Dù đau lòng, nhưng món đấu giá tiếp theo mới là thứ cực kỳ hữu ích cho tu vi của hắn, bắt buộc phải giành được.
Không còn ai tranh giá, vật phẩm ấy rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015664/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.