Khi Thẩm Từ Thu và Tạ Linh bước vào Lâm Lang Các, khắp đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, kế đó là từng đợt tiếng hít khí lạnh vang lên không dứt.
Thẩm Từ Thu thật ra không quen lắm với việc mặc trang phục kiểu này.
Ngày thường hắn mặc áo bào trắng bạc, thoạt nhìn đơn giản, nhưng dù sao cũng là đại sư huynh của Ngọc Tiên Tông, đồ mặc tuy không phô trương nhưng cũng không phải loại bình thường. Có điều so với bộ cẩm y hoa phục ba lớp trong ngoài hôm nay, đúng là một trời một vực.
Tuy không quen, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía mình, sắc mặt Thẩm Từ Thu vẫn không hề d.a.o động.
Hắn cứ thế đứng đó, như thể trời sinh đã là bậc hậu duệ quyền quý, sinh ra để khoác lên mình lụa là gấm vóc, kim ngọc châu báu. Trong Lâm Lang Các, những người được gọi là “kim chi ngọc diệp” khác, không ai có thể sánh với hắn dù chỉ một phần về khí chất hay phong thái bẩm sinh.
Chỉ có người đứng cạnh hắn Tạ Linh mới có thể dung hòa hoàn hảo với hào quang ấy, như thể trời định sánh vai, ánh sáng của cả hai cùng tỏa ra rực rỡ.
Hôm nay Tạ Linh đội kim quan, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, khoác trên người áo bào đỏ rực thêu mây lửa, tay áo rộng bay phấp phới khiến gương mặt anh tuấn càng thêm khí thế hiên ngang. Dáng người cao ráo được tôn lên rõ rệt, tay cầm quạt xếp, đúng kiểu thiếu niên phong lưu phóng khoáng, như thần tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015662/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.