Bất kể lý do ban đầu là gì, kết quả là người kia chọn ở lại bên y.
Như thế chẳng phải là duyên phận sao? Tạ Linh g.i.ế.c người không cần nhiều lời. Khổng Thanh cùng đám yêu tộc đã quá quen với lối hành sự dứt khoát của chủ tử, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Từ Thu một cái.
Thấy sắc mặt hắn vẫn trấn định, như gió xuân chẳng lay động, Khổng Thanh âm thầm gật đầu:
Ừm. Người như vậy mới có thể đi cùng điện hạ lâu dài.
Th·i thể điếu sao mi được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại vết máu.
Tạ Linh thu lại quạt xếp, ngón tay thoắt chuyển:
“Đêm nay nghỉ lại đây một đêm. Sáng mai, chúng ta trực tiếp khởi hành đến Đông Vân Cảnh.
Còn mấy kẻ đang phục kích chờ ta ở Linh Vũ Cung cũ, để chúng tiếp tục chờ đi.”
Khổng Thanh hơi sửng sốt: “Người định…”
Đông Vân Cảnh là nơi yêu hoàng bản tôn tọa trấn.
Dù sau này bỏ mặc nhiều năm không ngó ngàng, vẫn là một mảnh bảo địa linh khí dồi dào như bánh mật. Kẻ khác chỉ dám thèm thuồng nhìn từ xa, chẳng ai dám thật sự bước vào.
Nhưng Tạ Linh thì khác.
“Bọn họ không dám, ta dám. Đông Vân Cảnh chính là tân Linh Vũ Cung.”
Tạ Linh bật quạt, ngữ khí ung dung:
“Yên tâm, ta có chừng mực. Lão đầu kia sẽ không nhúng tay vào đâu.”
Để bảo địa trống lâu như vậy, chẳng qua là đợi có người tới tranh.
Chỉ tiếc, đám hậu duệ kia, đều sợ hãi lão.
Tu vi mỗi kẻ trong mắt lão chỉ như côn trùng, ai cũng e sợ, chẳng dám bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015656/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.