Ngay khi Thẩm Từ Thu nhấc chân bước tới một bước, không khí quanh người dường như xuất hiện một luồng khí tức lặng lẽ lay động. Hắn lại đi thêm hai bước, cảnh vật trước mắt không thay đổi mấy, nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại quả nhiên, phía sau đã không còn là con đường mình đến.
Chỉ thấy sau lưng cỏ dại um tùm, phất phơ lay động, rừng cây chẳng thấy đâu, những khối đá kỳ lạ xen lẫn hoa dại rực rỡ, rõ ràng là một cảnh sắc trong cốc, thanh u tĩnh mịch, tự nhiên mà thành, hệt như bước vào tiên cảnh.
Biết trận pháp nơi này có thể quấy nhiễu tâm trí, Thẩm Từ Thu sớm đã khởi động pháp quyết định thần. Hắn giơ tay vẽ một đạo phù văn giữa không trung, búng ngón tay b.ắ.n ra. Phù văn vừa rời tay đã gặp phải lực cản vô hình, chớp mắt tán thành hư huyễn, tan biến không dấu vết.
Thẩm Từ Thu trầm ngâm: “Hẳn là thiên nhiên đại trận, hơn nữa đã bị người đời sau tu sửa lại.”
Chim nhỏ trên vai hắn cũng phụ họa: “Loại trận pháp này, là phiền toái nhất đó.”
Hắn khẽ gật đầu, lấy ngọc bài ra nhìn thử quả nhiên đã mất hiệu lực. Trong bí cảnh không cách nào liên lạc với những người khác, hắn thu hồi thẻ bài, tiếp tục tiến sâu vào trong cốc.
Thiên nhiên đại trận phần lớn linh khí dư dả, là bảo địa nhưng cũng là nơi nguy hiểm. Mỗi một hòn đá, mỗi một cánh hoa đều có thể ngăn bước người tu hành, cũng có thể chỉ là lớp ngụy trang mê hoặc thị giác, thật giả khó phân.
Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015644/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.