Diệp Khanh bị nắm tay kéo ra một ngõ nhỏ vắng vẻ, trong không khí dường như vương chút mùi m.á.u tanh nhàn nhạt, khiến hắn bất giác chau mày suy nghĩ chẳng lẽ là vết thương trên cánh tay Mộ Tử Thần chưa lành, nên mới mang theo mùi này? Đầu nhỏ xoay chuyển một vòng, cuối cùng cũng rụt rè bật ra mấy chữ:
“Mộ sư huynh thương thế đỡ chút nào chưa?”
Mộ Tử Thần hơi khựng lại, rồi cười nhẹ như gió xuân:
“Ừ, khá hơn nhiều rồi, cảm ơn sư đệ quan tâm.”
Diệp Khanh nào biết được, giờ phút này hắn đang sóng vai đồng hành cùng một kẻ… lòng lang dạ sói. Chính một câu hỏi vô tình ấy, lại khiến bản thân tránh được đại họa trong gang tấc. Nếu khi nãy hắn thực sự hỏi vì sao trên người Mộ Tử Thần lại có mùi m.á.u tươi thì hôm nay, chỉ sợ đã không thể toàn mạng rời đi.
Lúc này, trong thức hải của Mộ Tử Thần, thanh âm Tà Hồn vang lên lười nhác mà thèm thuồng:
“Máu phàm nhân vẫn là nhạt nhẽo, không đậm đà bằng huyết tiên. Tiểu tử kia tư chất không tệ, đáng tiếc tuổi còn nhỏ, chẳng hợp khẩu vị ta cho lắm. Nhưng hương vị m.á.u hắn hẳn là ngon đây.”
Tà Hồn còn khẽ l.i.ế.m môi, cười khanh khách.
Mộ Tử Thần hừ lạnh: “Cả thị trấn này đầy rẫy phàm nhân, Thẩm Từ Thu, Biện Vân đều có mặt, nếu thật sự vì một câu của ngươi mà ra tay với hắn, phiền toái sau này là ta gánh.”
“Ta đâu có vội ăn ngay.” Tà Hồn chậm rãi đáp, “Để sau cũng được. Đồ ăn ngon mà… giữ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015634/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.