Đây là lần thứ hai Thẩm Từ Thu hỏi y: “Đường còn có không?”
Lần trước, Tạ Linh còn nghĩ chỉ là một câu vô tình lúc say, nhưng lúc này nghe lại lời ấy, y rốt cuộc đã hiểu rõ nỗi niềm chất chứa trong tiếng thì thầm kia.
Một người từng tay nhuốm máu, g.i.ế.c người không chớp mắt, lúc say không nhắc đến oán cừu, cũng chẳng nhắc đến sinh tử, chỉ hỏi một câu: còn đường không.
Nếu không phải từng khổ đến tận cùng, ai còn có thể nhớ mãi không quên một vị ngọt? Lồng n.g.ự.c Tạ Linh như có đá đè nặng, nghẹn đến mức gần như không thốt nổi thành lời.
“Có.” Tạ Linh gian nan nói ra hai chữ, rồi đẩy chén đậu phụ đến trước mặt Thẩm Từ Thu.
Thẩm Từ Thu vẫn chống trán, rất lâu sau mới buông tay, chẳng rõ có phải say đến mờ mắt không mà hắn chớp mắt rất chậm, con ngươi trong suốt hơn ngày thường, như thấm ánh suối, lấp lánh ánh nước. Nhưng khi lông mi khẽ run, mọi ánh sáng trong đó lại nhanh chóng tán loạn, mờ mịt.
Hắn cúi đầu nhìn chén, dường như không phân biệt được đó là gì. Nhưng cũng may hắn vẫn nhớ cách dùng thìa, chậm rãi múc một muỗng, đưa vào miệng.
Nuốt xuống rồi, Thẩm Từ Thu hơi cau mày, đặt muỗng xuống, nói:
“Không đúng.”
Tạ Linh hỏi: “Gì không đúng?”
Rõ ràng ngọt mà, mùi sữa và hương đường đều đậm đà, chẳng lẽ không ngon?
Y còn đang suy đoán, liền nghe Thẩm Từ Thu chậm rãi đáp:
“Hương vị không đúng… không phải là đường của ta.”
Tạ Linh khựng lại.
Tay y đặt trên bàn khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015632/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.