Cũng không ngờ lại bị Thẩm Từ Thu xem như người vô hình, Ôn Lan hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì Thẩm Từ Thu đã bước đến chỗ Tạ Linh. Mà Tạ Linh lại vừa khéo giơ quạt xếp lên, vô cùng tự nhiên chắn lấy một con bướm đang bay sà vào mặt.
Con bướm ấy bay lượn một vòng trên chiếc quạt xếp dát vàng của Tạ Linh, bị luồng gió nhẹ nhàng cuốn theo, đầu óc choáng váng bay đi mất.
Hai người sóng vai đứng đó, như tranh ngọc họa thành, cực kỳ xứng đôi. Thẩm Từ Thu thì thanh lãnh như tuyết, Tạ Linh thì rực rỡ như sao, quả thật như đôi lứa trời ban.
Càng nhìn cảnh đó, Ôn Lan càng thấy chướng mắt.
Hắn chậm rãi thở ra luồng khí nặng ngực, cố gắng nặn ra một nụ cười ôn hòa, cũng tiến đến chào hỏi Tạ Linh:
“Thất điện hạ thật là nhã hứng, cùng người tới Phồn Hoa Phong du ngoạn?”
Tạ Linh chẳng biết Phồn Hoa Phong lại là thánh địa tình nhân, nhưng bản năng cảm thấy lời Ôn Lan có bẫy, nên đáp lại cực kỳ khuôn phép:
“Ta vốn định đi một mình, nhưng không biết đường, vừa khéo gặp vị sư huynh này có lòng tốt dẫn đường, ta rất cảm kích huynh ấy.”
Ôn Lan thấy Tạ Linh không mắc mưu, lại nhìn sang Thẩm Từ Thu cũng chẳng có phản ứng gì, bèn đổi chiến thuật. Dù sao, mục tiêu của hắn là phá hoại tình cảm giữa hai người này, chỉ cần một trong hai người sinh lòng chán ghét, hôn ước không đến được cuối cùng, thì tính là hắn thắng.
Vị tiểu đệ tử kia của Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015602/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.