Khi Thẩm Từ Thu bước lên giáo trường, mọi người lập tức phát hiện tu vi của hắn lại tiến thêm một bậc. Đệ tử khắp nơi đồng loạt chúc mừng, tiếng khen không dứt. Chỉ có Biện Vân khoanh tay đứng một bên hừ lạnh:
“Vậy thì sao? Ta sớm muộn gì cũng làm được.”
Nhưng ai nấy đều biết, lời đó chỉ là để an ủi bản thân. Biện Vân đã quá 18 tuổi, tu vi còn chưa chạm đến Kim Đan hậu kỳ, còn Thẩm Từ Thu thì… mới mười tám đã đứng ở đỉnh Kim Đan rồi. Ngay cả những người thân thiết với Biện Vân cũng không dám tiếp lời, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Giáo tập trưởng lão thì rất vừa ý, gật đầu hài lòng:
“Đại sư huynh của các ngươi không chỉ thiên tư hơn người, mà còn chịu khó khổ tu, là tấm gương sáng cho tất cả. Mọi người phải noi theo, chăm chỉ học hành!”
Dù các đệ tử nghĩ gì trong lòng thì ngoài miệng cũng không ai dám phản bác, đồng thanh hô vang:
“Vâng ạ!”
Hôm nay giáo trường luyện kiếm chiêu. Khi đến lượt Thẩm Từ Thu đối luyện với Biện Vân, mọi người nín thở chờ xem. Nhưng ai ngờ, Thẩm Từ Thu không rút linh kiếm bên hông, mà lại đi tới giá kiếm bên cạnh, tiện tay rút một thanh.
Biện Vân thấy vậy liền nổi giận:
“Thẩm Từ Thu, ngươi coi thường ta à? Lấy kiếm thật của ngươi ra đây!”
Thẩm Từ Thu nhẹ xoay một vòng kiếm hoa, mũi kiếm xéo xuống đất, thản nhiên nói:
“Dạo gần đây đang dưỡng kiếm, đoạn thời gian này nó không nên ra khỏi vỏ.”
Lý do vừa nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015600/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.