Túi Trữ vật rơi xuống đất “loảng xoảng”, lăn lộc cộc ra xa.
Thẩm Từ Thu lảo đảo lùi lại vài bước, một luồng nhiệt nóng đến khó tả bất ngờ tràn khắp toàn thân.
Nóng… quá nóng…
Gò má vốn trắng bệch của hắn thoắt cái ửng đỏ, đôi mắt phượng như lưu ly phủ một tầng hơi nước mờ mịt, đuôi mắt ánh lên sắc đỏ đào, đẹp đến mức khiến người ta phải nghẹt thở.
Áo dài màu khói mỏng nhẹ như sương sớm, khiến hắn trông như đào hoa giữa nhân gian, mỹ đến mê hoặc.
Đầu óc Thẩm Từ Thu mơ hồ nặng trĩu, cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Chân hắn như đạp trên mây, thân hình lắc lư muốn ngã.
Hắn hoảng hốt giơ tay lên, ngay cả đầu ngón tay cũng ửng đỏ, hơi thở dồn dập, rồi vô thức bật ra một tiếng rên mềm nhẹ, khàn khàn:
“Ưm…”
Nam Cung Tư Uyển
Trái ngược hoàn toàn với hắn, Tạ Linh lúc này thì lạnh đến mức sắp đông cứng. Hoa văn khổng tước rực rỡ trên áo y phảng phất cũng bị đông lạnh đến xám xịt. Y ôm lấy cánh tay, cả người run lập cập.
Ngay sau đó, y chợt nghe thấy tiếng thở than khẽ khàng kia. Câu hồn đoạt phách.
Tạ Linh ngẩng đầu ngạc nhiên, không kịp phòng bị mà đối diện với ánh mắt đào hoa mờ mịt của Thẩm Từ Thu.
Đôi mắt ấy vô định, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, tóc đen ướt đẫm dính lên má, gương mặt rõ nét đến không gì sánh bằng, đẹp đến mức như tiên trong tranh bước ra.
Tựa như băng tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015595/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.