Nhìn thấy dáng vẻ không hề cung kính của Lục Thủy, sắc mặt của người trong Mộ gia chợt sa sầm hẳn đi.
Nhưng vì biết rõ tai tiếng của Lục thiếu gia lâu nay, bọn họ cũng không quá so đo về chuyện này.
Sau đó, Mộ Uyên cười ấm áp, nói:
“Lục hiền chất có lòng rồi. Sáng nay đúng là có việc cần xử lý, không kịp tiếp đãi hiền chất; chẳng hay hiền chất đến đây là có việc gì?”
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn Mộ Uyên, đáp:
“Ta đến đây, là vì Mộ Tuyết.”
“Ồ? Vậy, ta sẽ rửa tai mà nghe.”
Trông Mộ Uyên có vẻ khá tò mò, tựa như không hề biết rõ mục đích của chuyến viếng thăm này vậy.
Lục Thủy cũng không thèm quan tâm đến thái độ giả vờ của đối phương, vì mục đích của hắn rất rõ ràng:
“Chuyện này cần phải có Mộ Tuyết đến đây mới có thể nói rõ được. Cho nên, phiền các vị tiền bối mời Mộ Tuyết đến gặp mặt.”
Nói chuyện từ hôn với mấy người này sẽ là một hành động vô nghĩa.
Hắn muốn đích thân nói lời từ hôn trước mặt Mộ Tuyết.
Mộ Uyên xác nhận với một ý cười tủm tỉm trên môi:
“Vì hiền chất đã nói thế, vậy chúng ta cũng không thể chối từ.”
Tiếp theo, đối với người bên ngoài nói:
“Gọi đại tiểu thư đến đây.”
...
Mộ Tuyết dạo bước trên con đường nhỏ bên trong Mộ gia. Nàng vẫn bình tĩnh, không hề bối rối hay do dự gì.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng nàng cũng được trưởng bối trong nhà gọi qua.
Với nàng, đây cũng là một chuyện mà bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-hung-du-cung-trung-sinh/935516/chuong-26.html