Mộ gia.
Trong sân vườn đầy hoa, một nàng thiếu nữ trầm tĩnh đang vẩy nhẹ từng giọt nước nhỏ vào một đóa hoa trắng ngần.
Chỉ là, nàng hơi mất tập trung.
Lúc này, một thị nữ bước đến bên cạnh, nói nhỏ nhẹ:
“Đại tiểu thư, phu nhân đã đến.”
Nàng thiếu nữ kia ngừng tay, lập tức đứng lên:
“Ừm, ta ra ngay.”
Nàng đưa dụng cụ tưới hoa cho người thị nữ, sau đó bước thẳng ra sân trước
Nhìn theo bóng lưng của tiểu thư mình, người thị nữ thầm cảm thấy khổ sở.
Ắt hẳn đại tiểu thư đã phải chịu áp lực rất lớn, không thì đã chẳng đi tưới hoa vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.
...
“Mộ Tuyết, con đến đấy à? Ngồi đi.” Vừa thấy Mộ Tuyết bước ra, người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi giữa sân trước bèn bình tĩnh lên tiếng.
Mộ Tuyết gật đầu, lễ phép đáp:
“Chào dì Đường.”
Sau khi Mộ Tuyết ngồi xuống, dì Đường nói:
“Gần đây, sức khỏe của con thế nào?”
Mộ Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ mặt, gật đầu trả lời:
“Con vẫn khỏe ạ.”
“Có thể là, người của Lục gia sẽ tới đây vào ngày mai, con biết chuyện này chưa?” Dì Đường lại hỏi.
Mộ Tuyết im lặng một hồi, khẽ gật đầu:
“Con biết.”
“Con đã mất đi tu vi trong 2 năm nay. Mộ gia cũng đã cho con rất nhiều tài nguyên tu luyện, lại càng không hề giảm bớt đặc quyền của con. Đây đều là do con có hôn ước với Lục thiếu gia. Nếu Lục gia thật sự từ hôn, sau này nếu có chuyện gì thì con cũng đừng trách dì Đường nhé. Phụ thân của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-hung-du-cung-trung-sinh/935512/chuong-22.html