Vừa nghe thế, Lục Thủy quay lại, nhìn nhóm người Kiều gia.
Theo quan điểm của hắn, bọn họ nên hiểu rằng, đây là địa bàn của Lục gia. Dám nói chuyện với giọng điệu như thế tại nơi đây, chẳng phải là quá đáng lắm à?
Hắn vốn nổi tiếng là một tên phế vật. Dù đã lên đến Cấp 2, hắn vẫn đánh thua một con yêu vật Cấp 1. Thế mà cô nàng này còn đòi luận bàn cùng hắn, thế là muốn nhục mạ thẳng mặt hắn rồi còn gì?
Mà dù không cố ý nhục mạ hắn, vậy cũng là cố ý chọc nguấy nỗi đau của hắn.
Cho nên, Lục Thủy định bụng phớt lờ đám người này, chỉ thản nhiên nói:
“Vả miệng.”
Trước đó, khi thấy Lục Thủy chịu xoay đầu nhìn sang, Kiều Thiến còn cho rằng đối phương sắp sửa đồng ý luận bàn.
Bất ngờ thay, nàng lại nghe hắn nói hai chữ “vả miệng.”
Ngay lúc nghe thấy hai chữ này, Kiều Càn lập tức lùi lại một bước vì sợ hãi.
Trái lại, Kiều Thiến lại tự hỏi, lần này là ai dám tới đây vả miệng nàng.
Vừa mới suy nghĩ đến đây, nàng chợt nghe một tiếng 'bốp' rõ to vang lên, để rồi cả người mình ngã lệch sang một bên, suýt nữa là té hẳn xuống đất.
Sau đó, Kiều Thiến mới cảm giác được gò má của mình rất đau, và người ra tay chính là ả thị nữ vừa dẫn đường ban nãy.
Một ả thị nữ thôi, thế mà dám đánh nàng à?
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám tát nàng, tại sao một con nhỏ thị nữ thôi mà dám đánh nàng chứ?
Kiều Thiến thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-hung-du-cung-trung-sinh/935501/chuong-11.html