Ăn tối xong, Lục Thủy trở về phòng mình.
Căn phòng rất đơn giản, cơ bản là không có trang trí gì thêm.
Nơi này hoàn toàn khác với khi Mộ Tuyết chuyển đến vào kiếp trước, vì nàng thích bày bừa lung tung một vài thứ.
Không nghĩ tới nữa, Lục Thủy bèn khoanh chân ngồi trên mặt đất trống, trong tay cầm một quyển sách cũ kỹ.
Quyển sách này chính là Thiên Địa Trận Văn, thứ mà hắn vừa mang về từ Tàng kinh các.
Hắn dự định đêm nay sẽ tu luyện Thiên Địa Trận Văn.
Khi mở quyển sách ra, hắn thấy một số biểu tượng vô cùng kỳ lạ, gọi là quỷ vẽ bùa cũng không sai.
Cũng chính vì vậy, chẳng ai đọc hiểu được quyển sách này cả.
Có người từng cho rằng đây là một ổ khóa, chỉ cần giải mã nó là xong. Cũng có người tin rằng, thứ tự của các ký hiệu trong sách đã bị đảo ngược, chỉ cần đảo lại cho đúng thứ tự là có thể hiểu ngay.
Tất nhiên, vẫn có những người nghĩ đây là một loại văn tự phù chú đơn giản, chỉ cần chọn loại phù hợp để sử dụng là thành công ngay.
Nhưng tất cả bọn họ đều sai.
Những gì được ghi trên đây chính là từ ngữ, một loại từ ngữ nhưng cũng không phải từ ngữ, một loại từ ngữ mà chỉ có vị nhân tài nào viết ra chúng mới có thể hiểu được.
Sở dĩ ngay từ đầu hắn vừa xem đã hiểu có lẽ chỉ do tình cờ; không thể giải thích được cái cảm giác này, cũng không thể luận giải bằng ngôn ngữ.
Hiểu là hiểu, không hiểu là không hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-hung-du-cung-trung-sinh/935496/chuong-6.html