Chương trước
Chương sau
- Trấn Nguyên Tử đạo hữu, ta có thể đi nhìn xem cây Nhân Sâm Quả của ngài được hay sao?

Nếu đã tới Ngũ Trang Quan, vậy không thể không có thu hoạch gì. Miêu Miểu vẫn cảm thấy hứng thú với cây Nhân Sâm Quả.

Tuy rằng Tam Thanh Cung có Tiên Thiên Linh Căn, thậm chí tận hai cây là Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào Thụ, nhưng đó là thuộc về Tam Thanh, không phải Miêu Miểu nàng. Mà nàng chỉ có thể lấy hạt giống của chúng gieo trồng ở trong Hùng Miêu Cung của mình, lại chờ hai, ba vạn năm nữa, nhìn xem trái cây mới kết ra tới rốt cuộc có phẩm cấp như thế nào.

Lần này vốn dĩ tính toán nếm thử hương vị của Nhân Sâm Quả, đáng tiếc là kế hoạch thất bại, vậy nàng chỉ có thể thay đổi sách lược.

Trấn Nguyên Tử thực sảng khoái nói:

- Đương nhiên có thể, hai vị đạo hữu thỉnh đi bên này.

Nhân Sâm Quả không hổ là Tiên Thiên Linh Căn, trải qua hơn trăm vạn năm sinh trưởng, đã trưởng thành một cây đại thụ che trời cao tới mười mấy trượng!

Cành lá tốt tươi, triển khai tán cây như một cây dù khổng lồ màu xanh lục.

Phiến lá tầng tầng lớp lớp, còn ánh sáng màu bạc nhàn nhạt lập loè, trông rất đẹp mắt.

- Thật là đẹp! Đẹp giống như Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào Thụ vậy. Chỉ có điều hai cây trước kia đều là tự do sinh trưởng, không người xử lý, cho nên không có cao lớn, cường tráng như cây Nhân Sâm Quả này của Trấn Nguyên Tử đạo hữu.

Miêu Miểu xem đến có chút tâm động, một tay nhẹ nhàng mơn trớn đầu phiến lá, yêu thích không buông tay.

Trấn Nguyên Tử nói:

- Hy vọng một ngày nào đó ta cũng có thể chính mắt nhìn thấy Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào Thụ.

Thông Thiên cười nói:

- Chuyện này dễ dàng mà! Đạo hữu tới Tam Thanh Cung chúng ta, liền có thể thấy được.

Trấn Nguyên Tử cười cười. Khắp cả Hồng Hoang, ai không biết Tam Thanh tự cho mình rất thanh cao? Nếu như Tam Thanh Cung dễ dàng tiến đến như vậy, bậc cửa đã sớm bị người ta đạp vỡ rồi. Lần này, hắn vốn định mượn cơ hội dùng Nhân Sâm Quả mượn sức Thông Thiên cùng Miêu Miểu, ai ngờ Nhân Sâm Quả lại bị trộm. Có lẽ là cơ duyên còn không đến đi.

Miêu Miểu nhìn chằm chằm vào cây Nhân Sâm Quả nửa ngày, rốt cuộc vẫn là hơi xấu hổ hỏi:



- Trấn Nguyên Tử đạo hữu, ta không cần ăn Nhân Sâm Quả nhưng ngài có thể đưa ta một đoạn nhánh cây hay không? Là cái dạng này, ta nghe Lão Tử đạo hữu nói Tiên Thiên Linh Căn đều là tài liệu luyện khí tốt, cho nên muốn lấy một đoạn trở về cho ông ấy thử xem.

- Đại ca của ta muốn nhánh cây của Nhân Sâm Quả sao? Ta như thế nào không biết?

Thông Thiên gãi gãi đầu, Miêu Miểu tức khắc trợn trắng mắt, tiểu lão đệ ngươi cứ phải nhằm lúc này để vạch trần đi lời nói dối của ta hay sao?!

Cũng may Trấn Nguyên Tử là một người tương đương thông thấu, chỉ số EQ cao. Hẳn là cũng đoán được nhất định là chính Miêu Miểu muốn, rồi lại lo lắng mình không muốn cấp, cho nên mới mượn tên tuổi cuả Lão Tử.

Chỉ có điều hắn cảm thấy Miêu Miểu làm điều thừa, chỉ bằng nàng nhường hồ lô cho Hồng Vân, chính mình liền không khả năng cự tuyệt bất luận lời thỉnh cầu gì của nàng, huống chi chỉ là một đoạn nhánh cây?

Nhân Sâm Quả quý vì Tiên Thiên Linh Căn đều có đạo lý này, chỉ cần bộ rễ còn thì cho dù có cắt đứt tận gốc, cây đều có thể lại lần nữa sinh trưởng ra tới.

Một đoạn nhánh cây với hắn mà nói thì không trân quý bằng một trái Nhân Sâm Quả.

- Chuyện này có khó gì? Miêu Miểu đạo hữu nhìn trúng một đoạn nhánh cây nào thì chính mình lấy đi là được.

Miêu Miểu vui sướng không thôi, Trấn Nguyên Tử thật là người tốt!

Nàng cũng không tốt chọn cành khô thực thô, liền tuyển một đoạn nhánh cây nhỏ cỡ hai ngón tay, hái xuống để vào trong không gian của Thất Bảo Linh Đang.

- Chỉ cần một đoạn thế thôi hay sao? Miêu Miểu đạo hữu muốn lại chọn thêm mấy đoạn hay không?

Trấn Nguyên Tử thấy nàng không phải hạng người lòng tham không đáy thì càng thêm thưởng thức.

- Cái này là đủ rồi! Cảm ơn Trấn Nguyên Tử đạo hữu.

Miêu Miểu nói, cây Nhân Sâm Quả quý vì Tiên Thiên Linh Căn, một đoạn như vậy hẳn là có thể trồng xuống. Nếu như không sống thì có lấy thêm cũng vô dụng.

Nhân Sâm Quả lại không có hạt giống như Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào vậy, muốn gieo trồng chỉ có thể dựa vào cành.

Miêu Miểu cùng Thông Thiên lại ở Ngũ Trang Quan chơi một đoạn thời gian liền đi trở về.

Sau khi trở lại Côn Luân Sơn, Miêu Miểu nói qua với Lão Tử, Nguyên Thủy về chuyện ở Ngũ Trang Quan rồi mới trở về Hùng Miêu Cung của mình.

So với Tam Thanh Cung hoa lệ, rộng lớn, Hùng Miêu Cung giống như là Giang Nam lâm viên, tươi mát lại lịch sự, tao nhã.



Tiến cửa cung, chính là một quảng trường trống trải, bên trái quảng trường là một mảnh nhỏ cây giốngmới vừa dài lên, tuyệt đại bộ phận là cây Bàn Đào non, chỉ có ba cây là Hoàng Trung Lý non. Những cây này đều là dùng hạt đào cùng hạt lê gieo trồng ra tới, tuy rằng phẩm cấp thấp không ít, nhưng cũng tốt hơn linh quả phổ thông nhiều.

Miêu Miểu vui vẻ tuần tra vườn cây giống một vòng, mới lấy nhánh cây của Nhân Sâm Quả ra, cắm ở một chỗ đất trống. Sau khi vùi đất, nàng lại dùng linh lực hóa thành nước tưới vài lần.

Cuối cùng lấy ra năm cây Thanh Tịnh Trúc kia, Thanh Tịnh Trúc còn gọi là Khổ Trúc, nghe đồn toàn bộ Hồng Hoang chỉ có sáu cây, có được tác dụng phong bế sáu giác quan. Uy lực thực không tồi, lại nói dù sao cũng là Tiên Thiên Linh Bảo mà.

Chỉ có điều, so với việc lấy thứ này ra đối phó với địch nhân thì Miêu Miểu thích trồng xuống, để tạo thành một mảnh rừng trúc hơn, như vậy nàng sẽ có lá cây ăn hoài không hết!

Miêu Miểu vui rạo rực, trồng năm cây trúc này ở phía bên phải quảng trường. Sau khi vừa trồng xuống thì những cây trúc này lập tức khôi phục nguyên dạng, tất cả đều cao khoảng 1 mét. Cây gậy trúc thon dài, cành lá rậm rạp, phiến lá xanh biếc trong suốt, còn tản mát ra mùi hương thơm mát.

- Hy vọng chờ ta bế quan ra tới, các ngươi đã sinh trưởng thành một rừng trúc, những cây Bàn Đào, Hoàng Trung Lý, Nhân Sâm Quả kia đều đã nở hoa kết quả.

Miêu Miểu thành kính kể ra nguyện vọng của chính mình.

Gần đây, nàng ăn quá nhiều Tiên Thiên Linh Căn, tuy rằng tu vi đã tăng lên tới Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, nhưng cũng không ổn định, cho nên cần bế quan củng cố.

Chờ sau khi bế quan ra tới, nàng liền có thể cùng Nguyên Thủy, Thông Thiên đi qua Yêu tộc, gặp gỡ Đế Tuấn cùng Thái Nhất trong truyền thuyết kia.

Trong đoạn thời gian ở Ngũ Trang Quan kia, ngoại trừ đàm luận tu luyện chi đạo cùng Hồng Vân cùng Trấn Nguyên Tử, bọn họ ngẫu nhiên còn giao lưu một ít chuyện bát quái, trọng điểm chính là chuyện Đế Tuấn cùng Thái Nhất thành lập liên minh Yêu tộc.

Ngay từ khi ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân vẫn còn xưng bá Hồng Hoang, hai huynh đệ này đã có dã tâm, chờ ba tộc huỷ diệt, bọn họ trước tiên liền đứng dậy, dốc hết toàn lực lung lạc Yêu tộc.

Chờ lung lạc đến không sai biệt lắm, liền thành lập liên minh Yêu tộc, hiện giờ đã tập hợp không ít chủng tộc.

Gần đây, bọn họ còn dùng danh hiệu mười đại Yêu Soái để mượn sức một đám cao thủ, trong đó có Kế Mông, Anh Chiêu, Thương Dương, Bạch Trạch, Quỷ Xa, ... cũng khá nổi tiếng.

Nghe nói Đế Tuấn còn tính toán thành lập một cái Thiên Đình, dụng ý đã cực kỳ rõ ràng, chính là muốn trở thành chủ nhân của Hồng Hoang.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy? Mười hai vị Tổ Vu dưới Bất Chu Sơn cũng không phải là hạng người dễ trêu chọc. Trình độ thảm thiết của Vu Yêu đại chiến cũng không hề kém hơn Long Phượng đại chiến. Dù sao Miêu Miểu là không tính toán trộn lẫn đi vào, miễn cho thân tử đạo tiêu.

Không nghĩ tới, Thái Nhất nàng muốn gặp mặt lúc này chính đang nhìn chằm chằm vào một phần danh sách các đại năng trong Hồng Hoang, cẩn thận cân nhắc. Khi ngón tay nhỏ dài, trắng nõn xẹt qua tên Tam Thanh, trên dung nhan tuấn tú hiện ra biểu cảm trầm tư.

Có lẽ là nên đến Côn Luân Sơn bái phỏng một lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.