Chương trước
Chương sau
- Ngươi dám nói ta biến già biến xấu? Con tiểu yêu tinh không biết cảm thấy thẹn nhà ngươi, không những là không biết xấu hổ muốn đổ vạ cho Đế Tuấn, còn dám ở đây giương oai hay sao? Được! Được! Được lắm!. Hôm nay, ta phải cẩn thận giáo huấn ngươi một chút!

Thường Hi sinh ra đã mấy vạn năm những khi nào chịu khuất nhục như vậy?

tiểu yêu nào trên mặt đất thấy nàng không phải cung cung kính kính xưng một tiếng Nguyệt Cung Tiên Tử hoặc là Thái Âm Nương Nương, con Hùng Miêu không biết lễ phép này thực sự làm càn.

- Thường Hi, không cần hồ nháo. Sự tình nếu đã giải thích rõ ràng thì không cần lại dây dưa nữa. Vị Miêu Miểu đạo hữu này ở xa tới là khách, chúng ta lúc này cần dĩ hòa vi quý.

So sánh với tính tình hung bạo của Thường Hi, Hi Hòa liền ôn nhu hiểu lý lẽ hơn nhiều.

Nàng giữ chặt tay của Thường Hi, muốn cho đối phương bình tĩnh lại.

Thường Hi lại tức giận tránh thoát, mắt hạnh trợn lên nói:

- Tỷ tỷ, loại sự tình này không thể dung túng! Nếu không những tiểu yêu kia đều sẽ học nàng ta, toàn chạy tới thông đồng Đế Tuấn. Cho dù Đế Tuấn toàn tâm toàn ý đối với tỷ nhưng mấy con tiểu yêu kia sẽ làm cho tỷ cảm thấy ngột ngạt, ta không muốn thấy tỷ cả ngày giận dỗi.

- Thường Hi ngươi suy nghĩ nhiều, ta sao có thể làm những tiểu yêu đó tới gần? Ta xem việc này có thể ...

Đế Tuấn có chút buồn bực, hiểu lầm đã tiêu trừ, hắn còn muốn liên lạc cảm tình với Tam Thanh nữa.

- Câm miệng, ngươi còn không biết xấu hổ nói chuyện hay sao? Hừ, vẫn là trước hết nghĩ cách làm vui lòng tỷ tỷ của ta đi.

Thường Hi trừng mắt nhìn Đế Tuấn một cái, cư nhiên không để ý đến mặt mũi của chủ nhân Thiên Đình là hắn.

Nàng ngoắc ngón tay với Miêu Miểu, hơi hơi nâng cằm lên nói:

- Có bản lĩnh thì ra đánh với ta! Xem hôm nay, ta giáo huấn ngươi như thế nào! Đến lúc đó nhất định công bố hành vi xấu xí của ngươi với mọi người, làm cho cả Hồng Hoang đều biết ngươi không biết xấu hổ cỡ nào!

Nguyên Thủy cùng Thông Thiên tức giạn đến suýt bùng nổ. Miêu Miểu mới vừa đột phá đến Đại La Kim Tiên, làm sao có thể là đối thủ của Thường Hi? Huống chi Thường Hi có Tiên Thiên Linh Bảo Nguyệt Kim Luân nơi tay.

Nữ nhân này rõ ràng chính là muốn khi dễ Miêu Miểu.

Miêu Miểu giận tới cực điểm, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, nói:

- Tốt! Nếu ngươi muốn ta sẽ đánh với ngươi. Ta cũng muốn nhìn xem Nguyệt Cung Tiên Tử nhà ngươi rốt cuộc có mấy cân mấy lượng.

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, tính tình của Miêu Miểu vốn dĩ cũng không thể nói là tốt, theo ý nào đó thì là tương đương bướng bỉnh.



Hiện giờ cảnh giới tăng lên tới Đại La Kim Tiên, nàng vừa lúc có thể nhân cơ hội thử tay, nhìn xem bản thân có thể phát huy uy lực của Phượng Linh cùng Thất Bảo Linh Đang đến loại nào trình độ.

hai bóng người một đỏ một xanh nhanh chóng bay ra, trong nháy mắt đã đi đến trên quảng trường bên ngoài Linh Tiêu Điện.

Nguyên Thủy, Thông Thiên, Đế Tuấn, Thái Nhất cùng Hi Hòa cũng chạy nhanh đuổi theo.

Nguyên Thủy cười lạnh nói:

- Không nghĩ tới đây là phương thức Thiên Đình đãi khách, thật là làm cho người mở rộng tầm mắt!

Nghe thấy lời nói mỉa mai của Nguyên Thủy, khuôn mặt tuấn tú của Đế Tuấn cùng Thái Nhất đồng thời đỏ bừng lên.

Vào lúc này, ngoại từ cảm xúc xấu hổ, Đế Tuấn còn có chút tức giận, hắn cũng không nghĩ tới Thường Hi sẽ bùng nổ ở thời điểm này, đây không phải là giọng khách át giọng chủ hay sao?

Đừng nói Đế Tuấn cùng Hi Hòa còn không có thành thân, tỷ muội Hi Hòa cũng chỉ là khách nhân; Cho dù hai người đã thành thân, thân là muội muội của nữ chủ nhân cũng không có đạo lý đối đãi với khách nhân như vậy.

Vốn dĩ hiểu lầm giữa hai bên đã giải trừ, có thể bắt tay giảng hòa, lại bị Thường Hi làm thành như vậy.

Đế Tuấn đều bắt đầu hối hận lần này mời Thường Hi tới cửa làm khách.

- Nguyên Thủy đạo hữu, Thông Thiên đạo hữu, thật là ngượng ngùng, là ta ngày thường không có quản giáo Thường Hi. Ta thay mặt Thường Hi xin lỗi hai vị.

Hi Hòa đi đến nhẹ nhàng xin lỗi.

- Chuyện mình làm thì chính mình đảm đương, như thế nào muốn người khác xin lỗi thay? Như thế lại có thành ý gì? Ngươi cũng không cần nhiều lời, ta sẽ không tính sai lầm của nàng ở trên người của ngươi.

Nguyên Thủy chỉ là liếc mắt nhìn Hi Hòa một cái rồi lập tức đưa ánh mắt về hướng quảng trường.

Giữa sân, Thường Hi khí thế hùng hổ doạ người, Nguyệt Kim Luân bỗng dưng sáng lên hóa thành một vầng trăng sáng, chém về phía Miêu Miểu.

Mà vào lúc này, ở trong tay của Miêu Miểu bỗng nhiên có ánh sáng màu hồng chợt lóe lên, một cây Phượng Linh dài ba thước trống rỗng hiện ra, chặn lại một đòn kia.

Ầm!

Hai luồng sức mạnh cường hãn chạm vào nhau, sóng xung kích làm cho mặt đất đều rung động.

Khí tức của Phượng Linh nhanh chóng truyền khắp toàn trường, đột nhiên chi gian, mọi người tựa như là gặp được một con Xích Hỏa Phượng Hoàng thật lớn!

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Nguyên Thủy bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, kinh hãi hô lên:



- Đó là khí tức của Nguyên Phượng!

Nguyên Thủy cùng Thông Thiên liếc nhìn nhau và cùng thấy được sự khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương. Bọn họ cùng Miêu Miểu tương giao nhiều năm, vậy mà lại không biết trên người của Miêu Miểu còn có bảo bối bực này.

Phượng Linh của Nguyên Phượng hơn nữa là một cây Phượng Linh hoàn chỉnh, uy lực của nó tuyệt đối không thua gì một cao thủ Đại La Kim Tiên đại viên mãn.

Miêu Miểu làm sao lại có được bảo bối bực này?

Đây tuyệt đối không phải là bảo vật nàng có được sau khi lên Côn Luân Sơn, nhưng năm đó khi bọn họ gặp được nàng, cảnh giới của nàng chỉ mới là Kim Tiên mà thôi.

Cho nên chuyện này cũng làm cho hai anh em vô cùng kinh ngạc.

Đế Tuấn cùng Thái Nhất cũng kinh ngạc không thôi, nguyên bản còn lo lắng Thường Hi làm Miêu Miểu bị thương, đến lúc đó bọn họ ắt hẳn phải ra tay ngăn cản. Nhưng tình thế trước mắt biến đổi, bọn họ ngược lại muốn lo lắng Thường Hi bị Miêu Miểu gây thương tích.

- Đây ... đây là Phượng Linh của Nguyên Phượng ư? Ngươi là như thế nào mà có được?

Ở giữa sân, sắc mặt của Thường Hi cũng biến đổi, vừa rồi luồng khí tức kia thiếu chút nữa là ép cho nàng không thở nổi.

- Ngươi còn rất có nhãn lực.

Miêu Miểu vươn tay khẽ vuốt Phượng Linh, tiện đà rót một tia linh lực vào trong đó, Phượng Linh bỗng dưng rực sáng lên rồi lại lần nữa đánh về phía Thường Hi.

Bởi vì chịu giới hạn trong tu vi của bản thân cho nên Phượng Linh vốn dĩ là có thể đánh ra ba thành thực lực của Nguyên Phượng nhưng Miêu Miểu chỉ có thể kích hoạt hai thành, nhưng chỉ cần hai thành này đã làm Thường Hi không hề có lực đánh trả.

Nguyệt Kim Luân căn bản không ngăn cản được!

Ánh sáng màu hồng nháy mắt phá tan tầng phòng ngự của Nguyệt Kim Luân, đánh thẳng về phía Thường Hi.

Chỉ nghe cạch một tiếng, Thường Hi lập tức bị ánh sáng màu hồng đánh bay ngược đi ra ngoài.

- A...

Thường Hi hoảng sợ kêu thảm thiết ra tiếng, như lục bình không rễ, căn bản không khống chế được thân hình cuả mình.

- Thường Hi!

Hi Hòa lo lắng kinh hãi hô lên, thân hình nhanh chóng bay lên không trung, tiếp được Thường Hi ở trước khi nàng sắp rơi xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.