Chương trước
Chương sau
Nhưng cả hai lại nghe Nguyên Thủy nói tiếp:

- Nhưng thân phận của Vô Song quá mức bí ẩn, ngay cả Thiên Đạo đều không muốn nói cho Đại ca của ta, nói vậy Đế Tuấn cũng khó mà thôi diễn ra được, cho nên ta cảm thấy không có tất yếu phải nói ra.

Hơn nữa vạn nhất Đế Tuấn thật sự thôi diễn ra tới, chẳng phải là chứng minh Tam Túc Kim Ô lợi hại hơn, được Thiên Đạo ưu ái nhiều hơn Tam Thanh hay sao?

Nguyên Thủy không muốn loại chuyện này phát sinh, nhưng mà thấy Miêu Miểu cả ngày vì chuyện này phát sầu, lại muốn giúp đỡ một phen.

- Nguyên Thủy đạo hữu, người nhắc nhở quá kịp thời, mặc kệ có thể hay không suy đoán ra tới, ta đều muốn thử một lần. Chẳng sợ chỉ có một chút ít cơ hội, ta cũng không nghĩ bỏ qua. Chỉ là lo lắng Đế Tuấn bận rộn chuyện Thiên Đình, không có thời gian để ý tới ta mà thôi.

Năm đó nàng cũng từng do dự về việc lựa chọn Đế Tuấn hay là Tam Thanh, nhưng nghĩ đến Yêu tộc cùng Vu tộc phân tranh liền lùi bước, mới quyết định tiếp cận Tam Thanh. Nhưng hiện tại bất đồng, hiện tại là tới Thiên Đình làm khách, thỉnh Đế Tuấn giúp một chút hẳn là không có vấn đề.

Không nghĩ tới, cùng lúc này, ở trong Yêu Hoàng Cung, Đế Tuấn cùng Thái Nhất cũng đang ở thảo luận việc này.

Bởi vì huynh trưởng không phải kẻ phụ lòng, trái tim lo lắng suốt ngàn năm qua của Thái Nhất rốt cuộc trở về nhịp đập cũ.

Hai tròng mắt màu vàng lộ ra ý cười lạnh nhạt, Thái Nhất hỏi:

- Huynh trưởng, người cảm thấy vị Miêu Miểu đạo hữu kia thế nào?

Đế Tuấn sửng sốt một chút, mới cười nói:

- Ngay từ đầu cho rằng nàng muốn dựa sắc đẹp để thượng vị, cố ý dùng loại thủ đoạn này để hấp dẫn ta. Hiện giờ xem ra là ta nông cạn, không nói đến sau lưng nàng có Tam Thanh, chính là thực lực của nàng cũng cao hơn vài vị Yêu Soái. Không nghĩ tới trên tay nàng cư nhiên có Phượng Linh của Nguyên Phượng, đây chính là bảo bối có thể làm cho cả Hồng Hoang đều thèm nhỏ dãi.

- Huynh trưởng nói không sai, ta lại nói một chuyện, huynh trưởng khả năng sẽ càng kinh ngạc.

Thái Nhất mỉm cười nói:

- Ngàn năm trước, khi ta đi mời Phục Hy cùng Nữ Oa, lúc đó Nữ Oa có nói cho ta biết cảnh giới của Miêu Miểu đạo hữu mới Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, hơn nữa tựa hồ tinh thông tầm bảo. Nhưng ngắn ngủn ngàn năm qua đi, nàng thế nhưng mà đã tăng lên tới Đại La Kim Tiên sơ kỳ, tốc độ tu luyện bực này, ngươi ta cũng không thể bỏ qua.

- Quả thực như thế sao?

Đế Tuấn quả nhiên rất là kinh ngạc, Đại La Kim Tiên là một vách ngăn vững chắc, cũng không phải là ai đều có thể vượt qua nhanh như vậy.

Khác không nói, riêng là vài vị trong mười đại Yêu Soái kia không có cơ duyên thì chỉ sợ mấy vạn năm nữa đều không thể đột phá cảnh giới Đại La Kim Tiên được.



- Tinh thông tầm bảo? Khó trách nàng có thể tìm được bảo bối giống như là Phượng Linh.

Đế Tuấn lập tức động tâm, nếu có thể thuyết phục một vị nhân tài như vậy gia nhập Thiên Đình, nên là giúp ích bao lớn?

Hai anh em nhìn nhau cười, hiển nhiên đều nghĩ đến một chuyện đi.

Thái Nhất liền nói ra ý nghĩ của chính mình:

- Huynh trưởng, nhân tài bực này tuyệt không phải là vị trí Yêu Soái có thể hấp dẫn. Ta có một chủ ý, không bằng lập thêm vị trí Khách Khanh ở phía trên vị trí Yêu Soái, những Khách Khanh này không nắm giữ thực quyền, cũng không chịu Thiên Đình quản hạt, chỉ là phải tương trợ ở thời điểm Thiên Đình có yêu cầu. Đương nhiên, Thiên Đình chúng ta sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện tốt nhất.

- Lúc trước ta mời Phục Hy, Nữ Oa, Trấn Nguyên Tử, Hồng Vân cùng với Minh Hà Lão Tổ, nhưng bọn họ đều không muốn gia nhập Yêu tộc ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện bọn họ từ chối chủ yếu có hai nguyên nhân. Một là những người này có thực lực cường hãn cho nên không muốn đứng ở vị trí dưới người; hai là không có hứng thú đối với sự chưởng quản của Yêu tộc. Kể từ đó, vị trí Khách Khanh tồn tại liền rất cần thiết.

Đế Tuấn lẳng lặng cân nhắc một lát, gật đầu nói:

- Chủ ý này của đệ không tồi. Tuy rằng thực lực của Miêu Miểu không bằng mấy người Nữ Oa, Trấn Nguyên Tử kia, nhưng nàng rất có tiềm lực, hơn nữa có năng lực tầm bảo. Chỉ là ta lo lắng Tam Thanh sẽ không tha người.

- Điều đệ lo lắng cũng là chuyện này. Nhưng ..

Thái Nhất ôn hòa cười nói:

- Nếu chúng ta giúp nàng giải quyết nan đề thì sao?

- Nói như thế nào?

Đế Tuấn nghi hoặc, có cái nan đề gì mà Tam Thanh giải quyết không được, yêu cầu bọn họ ra tay?

Thái Nhất nói:

- Chính là kẻ phụ lòng kia đó. Tuy rằng điều đệ biết cũng không nhiều lắm, nhưng tựa hồ ngàn năm trước Miêu NMiểu đạo hữu cùng một nam tử kết làm đạo lữ, kết quả kia nam tử đảo mắt liền vứt bỏ nàng, đến bây giờ đều không thấy tung tích. Huynh trưởng ngươi có Hà Đồ Lạc Thư, không bằng giúp nàng suy tính một phen? Nếu như có thể thành công, Miêu Miểu đạo hữu nhất định sinh lòng cảm kích, chúng ta nhắc lại chuyện Khách Khanh, nàng sẽ không tiện cự tuyệt.

Đế Tuấn vui mừng:

- Thái Nhất, kế này của đệ cực hay! Đi! Chúng ta này đi qua thôi.

Nhưng Đế Tuấn cũng không phải kẻ ngốc, biết nếu như trực tiếp tỏ thái độ tương trợ, khó tránh khỏi chọc người hoài nghi.

Cho nên hai người là đánh danh nghĩa xin lỗi đi, vì thế, còn đưa lên một ít lễ vật.



- Chu Quả này là đặc sản của Thiên Đình ta, mỗi ba ngàn năm chỉ kết hai mươi quả, chư vị không chê thì có thể nếm thử.

Đế Tuấn lấy ra linh quả áp đáy hòm, một hơi tặng sáu quả lại đây.

Nhìn trái cây có màu đỏ rực ở trên bàn thủy tinh, Thông Thiên nhịn không được cầm lấy một quả nếm thử, cắn một miếng nhấm nuốt vài cái nói:

- Ăn không có ngon như Bàn Đào cùng Hoàng Trung Lý của Tam Thanh Cung chúng ta.

Đế Tuấn cùng Thái Nhất liếc mắt nhìn nhau một cái và đều cảm thấy ngoài ý muốn.

- Bàn Đào cùng Hoàng Trung Lý nghe nói đều là một trong mười đại Tiên Thiên Linh Căn, Tam Thanh Cung cư nhiên có được hai loại, thực sự làm người hâm mộ.

Đế Tuấn vẻ mặt hướng tới, nghe đồn ăn một quả Hoàng Trung Lý là có thể tăng lên tới cảnh giới Đại La Kim Tiên, cũng không biết là thật là giả.

Thông Thiên không lựa lời nói:

- Chuyện này đều phải cảm tạ Miểu Miểu, nếu không phải Miểu Miểu...

- Khụ...

Nguyên Thủy tức giận trừng mắt nhìn Thông Thiên một cái, Thông Thiên vội vàng câm mồm, chuyên tâm ăn Chu Quả tới.

Đế Tuấn cùng Thái Nhất lại liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng hai anh em có định luận, xem ra chuyện Miêu Miểu đạo hữu tinh thông tầm bảo là thật sự! Nhân tài bực này, Thiên Đình nhất định phải mượn sức!

Miêu Miểu cũng nếm một trái Chu Quả, cảm thấy hương vị kỳ thật còn tạm được, linh khí cũng thực nồng đậm. Chỉ có điều ... Đế Tuấn tựa hồ không cần phải khách khí như vậy đi?

Chỉ có điều đối phương tự mình đưa tới cửa tới, nếu như nàng không nắm chắc cơ hội hưởng thụ thì không phải Hùng Miêu rồi.

- Cảm tạ hai vị đạo hữu thịnh tình khoản đãi. Chuyện phía trước kỳ thật là chúng ta suy xét không chu toàn, suýt nữa bị thương hòa khí. Chỉ có điều chuyện kia là tâm bệnh của ta, một ngày chưa tìm đến người kia, ta liền một ngày không thể an tâm.

Miêu Miểu sâu kín thở dài một hơi, hiện giờ là nàng có việc cầu người, cho nên cũng che giấu.

- Nghe nói Đế Tuấn đạo hữu có một cộng sinh linh bảo gọi là Hà Đồ Lạc Thư, có thể thôi diễn bất luận chuyện gì trong thiên hạ, không biết đạo hữu có thể tương trợ, giúp ta suy tính người này hay không? Vô luận có suy tính ra tới hay không đều tính ta thiếu đạo hữu một ân tình, ngày sau đạo hữu có việc cần dùng đến ta, ta nhất định dốc hết toàn lực làm việc.

Đế Tuấn cùng Thái Nhất lần thứ ba nhìn nhau, con ngươi màu vàng đồng thời sáng lên, bọn họ còn không có mở miệng, không nghĩ tới Miêu Miểu chính mình nói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.