Chương trước
Chương sau
Miêu Miểu ngưng thần nín thở, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bóng người ở phía trước mặt kia, trong lòng tràn ngập tò mò đối với vị Đạo Tổ trong truyền thuyết kia!

Nhìn dáng người thì Đạo Tổ hẳn là nam tử trẻ tuổi, nhưng mái tóc dài trắng như tuyết kia lại rất kỳ quái, không chừng kỳ thật là một lão nhân?

Chính là lão nhân mặc một bộ trường bào màu tím nhạt cũng quá tao bao đi? Vẫn là nam tử trẻ tuổi tư dung vô song tuấn dật phi phàm trông thuận mắt hơn.

Chính đang suy nghĩ, người kia đã xoay mặt lại đây, chỉ một thoáng, ánh sáng chói mắt màu trắng nở rộ, làm cho hai mắt của Miêu Miểu cảm thấy đau đớn.

Đừng nói thấy rõ bộ dáng của đối phương, ngay cả đôi mắt cũng không dám mở.

Bóng người màu tím nhạt hoàn toàn bị ánh sáng màu trắng bao phủ, như Sáng Thế Thần Linh, cao quý không thể phạm.

Không hổ là Đạo Tổ, lên sân khấu đều tự mang quang hoàn đặc hiệu. nhưng chính vì thế, Miêu Miểu lại càng thêm tò mò về hắn!

- Ngươi là ai? Từ đâu đến đây?

Chính đang suy tư, bóng người truyền ra một giọng nói hư vô linh hoạt kỳ ảo, rất êm tai, hơn nữa còn làm cho Miêu Miểu cảm giác có chút quen thuộc.

- Ngươi ... ngươi là ai?

Dù cho đã đoán được thân phận của đối phương nhưng Miêu Miểu vẫn là làm bộ không biết.

- Ta là Hồng Quân.

Miêu Miểu nhất thời có chút kích động, quả nhiên là Đạo Tổ!

Nàng hiện tại hẳn là nên làm sao đây? Lập tức quỳ xuống bái sư hay sao? Có thể làm cho đối phương sợ hãi hay không? Hơn nữa vạn nhất đối phương không thu nàng, chẳng phải là thực xấu hổ hay sao?

Suy ngĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, nàng rốt cuộc vẫn là bảo lưu lại một phần rụt rè,. Sau khi nỗ lực thích ứng với ánh sáng chói mắt kia, nàng mới mở miệng.

- Bái kiến Đạo Tổ, ta kêu Miêu Miểu, chính là một con Hùng Miêu hóa hình, tiến đến tầng trời thứ ba mươi ba là tìm kiếm Tử Tiêu Cung, muốn nghe Đạo Tổ giảng đạo! Lại không nghĩ bị một vệt sáng tím đánh trúng mang đến nơi này, càng không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy Đạo Tổ ngài. Thật sự là quá vinh hạnh. Đạo Tổ ngài thật là người tốt, cư nhiên nguyện ý giảng đạo cho chúng sinh trong Hồng Hoang, xin ngài nhận của ta một bái!

Nói xong, Miêu Miểu thật đúng là khom người hành lễ.



Hồng Quân:

- ...

Đã sớm biết con gấu trúc này thực dong dài, nhưng không nghĩ tới còn có bản lĩnh thổi phồng người khác bực này. Đạo Tổ, ngô, cái xưng hô này rất không tồi.

Chân thân của hắn vẫn còn ở Tử Tiêu Cung, nơi này xuất hiện chỉ là một sợi thần thức hóa hình. Hắn phân thần thức hóa thành ngàn vạn sợi, kéo vô số sinh linh trong Hồng Hoang tiến đến nơi đây vào dị cảnh, phân biệt tâm tính mà thôi.

- Ngươi vì sao muốn nghe ta giảng đạo?

Không để ý đến những lời vô nghĩa kia của Miêu Miểu, Hồng Quân lại hỏi một câu.

Miêu Miểu đương nhiên nói:

- Tự nhiên là vì truy tìm cảnh giới càng cao! Vì minh bạch như thế nào là đạo! Đạo Tổ là mẫu mực của chúng sinh trong Hồng Hoang ta. Chúng ta đều hẳn là nên học tập Đạo Tổ, sau đó xây dựng Hồng Hoang càng ngày càng tốt. Còn hy vọng Đạo Tổ có thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của ta, cho phép ta tiến về Tử Tiêu Cung nghe ngài giảng đạo. Ta bảo đảm, nhất định sẽ hết sức chuyên chú nghe giảng, sau đó giúp ngài truyền bá đi ra ngoài, làm cho cả sinh linh trong Hồng Hoang đều chịu ơn huệ của ngài!

Phi phi phi, đương nhiên là vì thành thánh, sau đó đánh mặt Vô Song!

Hồng Quân:

- ...

- Xem ngươi cơ duyên như thế nào.

Thật sự là không nghe nổi nữa. Ngay cả với tâm tình như giếng cổ, từ xua đến nay đều không gợn sóng như Hồng Quân lúc này đều nhịn không được khóe miệng giật giật, thân hình vừa động liền biến mất khỏi chỗ cũ.

Cùng lúc đó, dị cảnh cấu tạo ra tới bỗng nhiên sụp xuống.

- Đạo Tổ ngài không cần phải đi nhanh như vậy chứ? Mang ta đi Tử Tiêu Cung được không? Ta là thiệt tình thực lòng muốn nghe ngài giảng đạo, muốn đuổi theo tìm cảnh giới càng cao, muốn biến thành người lợi hại lại có trái tim nhân từ như ngài!

Miêu Miểu nóng nảy, thật vất vả mới nhìn thấy Đạo Tổ, sao mà còn chưa nói hai câu thì đã đi rồi?

Sớm biết rằng như vậy thì nàng đã không rụt rè làm gì, trực tiếp quỳ xuống đất bái sư có phải hơn không!



Nàng vô cùng hối hận, nhưng mà hiện tại không phải thời điểm suy tư chuyện này, dị cảnh vừa vỡ, gió lốc ở chung quanh nhất thời lại mãnh liệt tiến đến, nàng không thể không lấy ra Phượng Linh ngăn cản.

Thất Bảo Linh Đang tự động khởi động, tạo thành một cái vòng bảo hộ, ngăn cản tất cả lưỡi dao gió ở bên ngoài, Tam Thanh cùng hư ảnh Tử Tiêu Cung đều không thấy, kế tiếp nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Không biết đã đi trong gió lốc bao lâu, phía trước bỗng nhiên sáng lên, chợt Huyền Quang môn màu bạc cao tới ba mét hiện ra. Ánh mắt cuả Miêu Miểu không khỏi sáng ngời, Huyền Quang môn chính là trận pháp đại năng giả mới có thể thiết trí, có tác dụng truyền tống.

Đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Đạo Tổ lưu lại, có thể truyền tống người đến Tử Tiêu Cung.

Đạo Tổ nói người có duyên đều có thể tiến về Tử Tiêu Cung nghe đạo, như thế nào là có duyên? Trước mắt chính là cơ duyên!

Miêu Miểu nhanh chóng bay qua đi, âm thầm suy nghĩ nhất định là những lời vừa rồi của bản thân đã đả động Đạo Tổ, nhường Đạo Tổ thấy được nàng thành tâm.

Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy Đạo Tổ vẫn là rất không tồi.

Ai ngờ vào lúc này, từ bên sườn có một vệt sáng màu bạc lao ra, xông thẳng về phía nàng. Miêu Miểu nhíu mày, trên Phượng Linh lập tức có ánh sáng màu hồng chợt lóe, chặn vệt sáng kia lại.

Chỉ nghe uỳnh một tiếng vang lớn, hai đòn pháp thuật mạnh mẽ chạm vào nhau, chấn động làm cho lưỡi dao gió ở chung quanh đều nát bấy. Tầng tầng sóng linh lực khuếch tán ra khiến cho chung quanh trở thành một vùng chân không.

Miêu Miểu cũng bởi vậy lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Nguyệt Kim Luân?

Miêu Miểu liếc mắt một cái đã nhận ra tới, lập tức có chút phẫn nộ, Thường Hi tốt xấu cũng là Nguyệt Cung Tiên Tử, vậy mà lại còn đánh lén. Nếu không phải nàng có Phượng Linh ngăn cản, như vậy thật sự sẽ gặp tao ương.

Nhất định là bởi vì lần trước Thường Hi thua ở trong tay của nàng, trong lòng tức giận, cho nên mới muốn trả thù.

- Có can đảm đánh lén, không có can đản ra tới hay sao? Không nghĩ tới đường đường tiên tử của Thái Âm Tinh chỉ biết dấu đầu lộ đuôi, tránh ở sau lưng làm loại xiếc này. Ngươi sẽ không sợ ta giúp ngươi truyền ra đi, để ngươi trở thành trò cười của Hồng Hoang hay sao?

- Ngươi nói ai dấu đầu lộ đuôi đâu? Chỉ có điều là một con Hùng Miêu tu vi thấp kém, có tư cách gì diễu võ dương oai ở trước mặt ta?

Thường Hi bị chọc giận, thình lình hiển lộ ra thân hình, một bộ váy dài đỏ tươi bay phất phới ở trong gió, vô cùng diễm lệ.

Nguyệt Kim Luân hình thành một vòng bảo hộ làm nàng khỏi bị lưỡi dao gió công kích, cho nên nàng mới có cơ hội ra tay đánh lén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.