Hắc Tử lo lắng đến mức vòng quanh vài vòng tại chỗ, lại nhảy lên vài phần, cúi xuống hai chi trước thập phần lo lắng, hướng về phía lưng Vân Hồng kêu vài tiếng.
Đi!
Quản ngươi là cái thứ xấu xa gì, cẩu tử dũng cảm ta sẽ không có sợ đâu.
Vân Hồng vô thức quay lại phía sau, không có người khác a.
Hoa gia gia nghe thấy động tĩnh liền xỏ dép bông bước ra ngoài, thấy Hắc Tử nhà mình vừa nhảy vừa kêu giống như cây đậu (?),ông rất nghi hoặc, " Làm sao vậy? Ngươi không nhớ nó à? "
Hắc Tử sốt ruột cắn ống quần ông kéo, ô ô kêu lên.
Có quái thú!
Vân Hồng thử thăm dò tiến lên, " Hắc Tử, là ta, ngươi không nhớ sao? "
Hắn vừa tới gần một chút, Hắc Tử bị hơi thở kia đánh sâu vào linh hồn, chịu không nổi bốn chân run lên như cái sàng.
Mặc dù như thế này, nó vẫn kiên cường đứng tại chỗ, run rẩy kêu lên:
Ư ư, nhân loại dễ chịu kia ô ô ô......
Mặc không biết là tại sao, nhưng vẻ ngoài vừa sợ hãi vừa khát vọng của nó đúng là chọc người chìu mến, Vân Hồng thuần thục gãi cằm nó, thuận tay đưa vào một tia linh lực.
Hắc Tử không thèm quan tâm đến nỗi sợ nữa, trở mình rên rỉ, toàn thân đều dãn nở.
Thật thoải mái!
Đây là cái thứ tốt gì?
So với được chải lông thoải mái hơn~
Còn muốn!
Vân Hồng uốn ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu nó một chút, " Con quỷ tham lam. "
Hắc Tử liếm liém tay hắn, đôi mắt mở to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-cua-ta-la-bach-lang/455174/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.