Răng lanh bén nhọn, lạnh buốt, dán lên da cổ khiến Vân Hồng nổi da gà, sau đó.....
Cổ áo phía trước ôm lấy cổ họng hắn, cũng không biết sức lực từ đâu mà ra, hai tay nắm chặt, liều mạng giãy giụa.
Bạch thú cau mày một cách nhân tính hóa, lắc lắc vài cái có chút ghét bỏ.
Tiếng ầm ầm của động cơ trực thăng vạch phá bầu trời đêm. Một người từ thang dây leo xuống, tiếng nói vọng từ đằng xa:
" Buông ra! Ngươi thắt chết hắn bây giờ! "
Vừa rơi xuống đất, Vân Hồng hít hà một hơi thật sâu, thống khoái ngất đi.
Vân Hồng dột nhiên mở mắt.
Yết hầu đau rát, hắn bụm lấy cổ mãnh liệt ho một hồi, nước mắt cũng giàn ra.
Mưa đã tạnh rồi?
Không đúng, đây là một nơi khác.
Mặt trời mùa đông ấm áp, chiếu vào những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, đem phòng bệnh trắng đến đáng sợ chiếu lên một màu đỏ cam tuyệt đẹp.
Bụi nhỏ mịn bơi theo không khí như nghững con cá, lại tựa như tinh tinh lấp lánh.
Bệnh viện?
Đúng rồi, đầu bạch thú kia đâu?
Lão tử không chết trong tay giao long thú, ngược lại bị nó ghìm suýt chết.
Vân Hồng đang âm thầm oán giận, chợt thấy cảm giác trong tay không đúng, cúi xuống nhìn, thấy lòng bàn tay giữ lấy một nhúm lông trắng.
Nó từ đâu đến?
Hắn vô thức nắn vuốt, nó tinh tế mềm mại, oánh nhuận như những sợi tơ rút ra từ ngọc bích cao cấp, có thể trực tiếp đi làm quảng cáo dầu gội.
Hắn chưa từng thấy mái tóc đẹp như vậy!
Ách.... Hình như có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-cua-ta-la-bach-lang/455167/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.