Chiếc xe chở Vân Hồng đi ngang qua hơn phân nửa đô thành, hướng về phía Tây mà đến. Cuối cùng đi vào một khu biệt thự và dừng trước một ngôi nhà trong số đó.
Vừa xuống xe, liền thấy chú Từ cùng một thiếu phụ lạ mặt đang ngóng trông đứng đợi ở cửa.
" Đạo trưởng một đường vất vả, ta cũng không chú ý để ngài nghỉ ngơi, thật là chậm trễ." chúnTừ áy náy nói.
Vân Hồng cười cười, " Ngồi cả một đường rồi, cũng không thấy mệt."
Nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, nội tâm thiếu phụ có chút khiếp sợ.
Tuy đã sớm biết tuổi người đến còn trẻ,nhưng này cũng quá trẻ đi chứ.
Nhìn xem... cũng không khiến cho người ta yên tâm.
Nhưng lời nói khen ngợi cùng tôn trọng của Từ lão bản giường như không giống giả tạo.
Cơ sở để hình thành một thương nhân là vui buồn không thể hiện ra ngoài. Trong đầu mặc dù đã loạn lên nhưng trên mặt dường như khôg có biểu hiện gì khác lạ, " Đạo trưởng vất vả, tôi họ Hoàng, ngài cứ gọi ta là Tiểu Hoàng là được, trước hết chúng ta dùng cơm đã, ngài thấy thế nào?"
Tiểu Hoàng... Cô ấy ít nhất cũng phải ba mươi tuổi đi.
Cho nên nói, trên đời này khiêm nhường nhất chính là người nhà của bệnh nhân?
Vân Hồng nói: " Không cần khách khí như vậy, ta cứ gọi cô là Hoàng phu nhân đi."
Hoàng phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, " Đều nghe ngài."
Chú Từ trên mặt đầy tự hào, " Vân đạo trưởng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-cua-ta-la-bach-lang/3247812/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.