Chương trước
Chương sau
Người bình thường mà như Chu Phàm đã xỉu từ lâu, gã vẫn cố chống, kiên cường hỏi kết quả.

Trưởng lão ngoại môn thầm thở dài, không nhẫn tâm nhưng làm theo quy tắc tông môn, lắc đầu, nói:

- Ngươi... Tuy rằng ta rất khâm phục nghị lực của ngươi nhưng thách tích thi trước đó quá kém. Tu luyện võ đạo nghị lực không phải nhân tố quyết định, cho nên... Cho nên hầu như không vào tông môn được.

Trưởng lão ngoại môn nói câu này làm mọi người kêu lên tiếc thương.

Thiếu niên gầy đen Chu Phàm như bị sét đánh, ngây ra như phỗng, mất hết sự sống, hóa đá.

Hai dòng lệ chảy dài trên mặt thiếu niên gầy đen.

Chu Phàm như dã thú gầm rống trong cổ họng, lầm bầm thanh âm chỉ bản thân nghe thấy.

Thiếu niên gầy đen vô cùng tiếc nuối nói:

- Phụ thân, mẫu thân, thực xin lỗi, Tiểu Phàm... Tiểu Phàm vẫn... Thất bại... Ta...

Đôi mắt đốt cháy ngọn lửa vụt tắt ánh sáng.

Hai tay thiếu niên gầy đen chống người, từng chút một bò ra trận pháp như cái xác biết đi.

Thiếu niên nho nhã bất nhẫn cầu tình:

- Cái này... Trưởng lão không thể thương tình được sao? Vị tiểu huynh đệ này một lòng hướng đạo.

Thư sinh Mộc Thiên lên tiếng:

- Đúng vậy! Trưởng lão, ta cũng cảm thấy Chu huynh đệ nghị lực kinh người, nhược thị bỏ qua, thật sự rất đáng tiếc.

Trưởng lão ngoại môn thở dài, lắc đầu, nói:

- Mấy cuộc thi là tông chủ đặt quy tắc, nhiều năm qua nghiêm khắc tuân thủ. Ta chỉ là một trưởng lão ngoại môn, không thể ngoại lệ. Hơn nữa thiên phú của Chu Phàm rất kém, dù tu luyện chỉ uổng phí tài nguyên, thời gian. Thành thật làm một người bình thường là hơn, sẽ không ai nhận hắn làm đệ tử.

Câu nói này tương đương phán tử hình cho Chu Phàm.

Thiếu niên gầy đen Chu Phàm ôm chút may mắn cuối cùng giờ hoàn toàn chết tâm.

Đám người thổn thức.

Nhưng lúc này một thanh âm bình thản kiên quyết từ bên cạnh lên tiếng:

- Ai nói không người nhận hắn làm đệ tử? Ta nhận Chu Phàm.

Thanh âm đột ngột vang lên, mọi người ngây ra nhìn hướng phát ra thanh âm.

Một thanh niên diện mạo bình thường, màu da hơi đen chậm rãi đi tới trước mặt thiếu niên gầy đen Chu Phàm.

Trong nhóm thiếu niên áo gấm có kẻ nhận ra, kêu lên:

- Ủa? Đó là mấy người tạp dịch tông môn!

Thanh niên da đen là một trong mấy người tạp dịch lúc trước đụng phải nhóm thiếu niên áo gấm bị chửi một trận.

Mọi người rất tò mò, không biết thanh niên này là thần thánh phương nào, dám phản bác trưởng lão ngoại môn của Vấn Kiếm tông. Nhìn quần áo trang phục của thanh niên đơn giản không giống người Vấn Kiếm tông, không lẽ là tông môn khác đến giành hạt giống với Vấn Kiếm tông?

Nhưng lúc này trưởng lão ngoại môn biến sắc mặt, biểu tình khác hẳn chạy ngay tới trước mặt thanh niên áo vải, cung kính hành lễ.

Trưởng lão ngoại môn nói:

- Không biết Trương trưởng lão đến, xin trưởng lão thứ tội.

Mọi người nghe trưởng lão ngoại môn nói thì ồ lên.

Không lẽ thanh niên áo vải là người của Vấn Kiếm tông, địa vị trên cả trưởng lão ngoại môn quản lý cuộc thi?

Mấy thiếu niên áo gấm ngẩn ngơ:

- A! Lý trưởng lão quá khách sáo, người là trưởng lão của ta...

Thanh niên áo vải cười xấu hổ, tiếp tục bảo:

- Xin lõi Lý trưởng lão, ta chỉ thấy mình có duyên với hài tử này, đột nhiên muốn thu hắn làm đệ tử, không phải cố ý làm rối cuộc thi.

Trưởng lão ngoại môn vội cười nói:

- Đâu có đâu có, được Cuồng Đao Trương Phàm xem trọng là duyên phận không biết tu luyện mấy đời của hắn.

Trưởng lão ngoại môn chuyển sang nói với Chu Phàm tuyệt vọng như cái xác biết đi:

- Đứa ngốc, còn ngẩn ra làm gì, không nghe thấy sao? Trương trưởng lão nguyện ý thu ngươi làm đệ tử, ngươi một bước lên trời rồi!

Xôn xao!

Mọi người nhảy cẫng lên.

Không nghe lộn đi?

Cuồng Đao Trương Phàm? Thanh niên áo vải này là Cuồng Đao Trương Phàm? Cuồng Đao Trương Phàm muốn thu thiếu niên gầy đen làm đệ tử?

Trời ạ, vạn may nghịch thiên gì vậy?

Chu Phàm vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng nghe câu này thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Cuồng Đao Trương Phàm, ù ù cạc cạc.

- Hài tử, đứng lên đi, ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không?

Cuồng Đao Trương Phàm ngồi xuống tự tay nâng Chu Phàm lên, huyền lực phát ra từ lòng bàn tay luyện hóa một viên đan dược trị thương đẩy dược lực vào người Chu Phàm.

Bây giờ Cuồng Đao Trương Phàm có địa vị cao cả trong Vấn Kiếm tông, thực lực mạnh, liên tục hập chiến công hiển hách, uy vọng chỉ đứng sau Đinh Hạo. Cuồng Đao Trương Phàm lấy ra đan dược không phải vật thường, vết thương trên người thiếu niên gầy đen nhanh chóng lành lại.

- Người... Người là...

Chu Phàm lấy lại tinh thần, niềm vui to lớn làm gã choáng váng mặt mày, khí tin nói:

- Người là tiền bối cuồng... Cuồng Đao?

Cuồng Đao Trương Phàm mỉm cười nói:

- Ta tên Trương Phàm.

Bất giác trải qua nhiều gió mưa vần vũ, thiếu niên thợ săn ngày xưa đã có khí thế người trên cao, mỉm cười tựa gió xuân.

Thiếu niên gầy đen ngẩn người, quỳ trước mặt Cuồng Đao Trương Phàm, dập đầu mấy cái, trán rướm máu.

Thiếu niên gầy đen lớn tiếng nói:

- Ta đồng ý, xin tiền bối thu ta làm đồ đệ đi. Chu Phàm nguyện trả giá tất cả!

- Đứa ngốc, đứng dậy đi.

Cuồng Đao Trương Phàm cười nâng thiếu niên gầy đen dậy.

Cuồng Đao Trương Phàm cười to bảo:

- Ngươi tên Chu Phàm, ta tên Trương Phàm, trong tên của chúng ta đều có chữ phàm, ha ha ha ha ha ha! Tốt, sau này ngươi là đệ tử thân truyền của Trương Phàm ta.

Lúc Cuồng Đao Trương Phàm thấy thiếu niên gầy đen thì đã có cảm giác thân thiết, nhìn gã nhận trắc nghiệm nghị lực, thái độ kiên cường bất khuất khiến Trương Phàm nhớ đến lúc xưa tham gia Vấn Kiếm tông. Lần đó nếu không nhờ Đinh sư huynh vào phút mấu chốt nhường cho thì bây giờ Cuồng Đao Trương Phàm đã lăn lóc ở góc xó xỉnh nào đó, không có gặp gỡ như bây giờ.

Tư chất võ đạo của Cuồng Đao Trương Phàm rất kém, dù là bây giờ thì tu vi huyền khí chỉ đến cảnh giới nửa bước Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Con đường võ đạo của Cuồng Đao Trương Phàm là thể tu, chú trọng nghị lực, không yêu cầu thuộc tính, thiên phú huyền khí, rất hợp với Chu Phàm.

Vẻ mặt Chu Phàm hưng phấn hỏi:

- Đệ tử Chu Phàm bái kiến sư tôn!

Chu Phàm lại quỳ xuống hành lễ bái sư, người tỏa sáng rực rỡ, sợ Cuồng Đao Trương Phàm đổi ý. Thiếu niên gầy đen sung sướng gào khóc, khó thể kiềm nén cảm xúc của mình.

Các thiếu niên hâm mộ, ghen tỵ nhìn Chu Phàm mãnh liệt đến có thể hòa tan kim thạch.

Thiếu niên gầy đen đúng là gặp vận may từ trên trời rơi xuống!

Vốn với tư chất, điều kiện của Chu Phàm không thích hợp làm đệ tử Vấn Kiếm tông, dù có đi một số tông môn nhỏ khác tin tưởng cũng không ai nhận. Không ngờ thi đệ tử ký danh bình thường lại kinh động nhân vật truyền kỳ thần thoại Cuồng Đao Trương Phàm.

Biểu hiện của Chu Phàm trong thi nghị lực đã khiến Cuồng Đao Trương Phàm chú ý.

Các thiếu niên sớm rời đi trước rất hối hận, nếu biết như vậy bọn họ sẽ cố kiên trì, dù chịu đau đớn lăng trì cũng phải làm như Chu Phàm, không chừng bây giờ bọn họ cũng được Cuồng Đao Trương Phàm xem trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.