Đại ma vương Tà Nguyệt giơ cẳng lên lăn qua lăn lại trong không trung, gào khan:
- Có lương tâm không vậy? Ta mới tìm được đường sống trong chỗ chết chạy về, còn giúp ngươi đánh người vậy mà ngươi đối xử như thế với ta. Nhân sủng, ta muốn bỏ ngươi!
Đinh Hạo:
-...
- A... Cái này... Ngươi nghe ta giải thích, nếu ta nói không cố ý thì ngươi có tin không?
Đinh Hạo mặt sa sầm khinh thường nói:
- Là luân hồi thiên bàn chủ động hấp thu một lũ thần hồn, ta cũng không biết tại sao lại như vậy.
Đại ma vương Tà Nguyệt lăn tới lăn lui:
- Meo không nghe meo không nghe, meo mặc kệ meo mặc kệ, ngươi đền thần hồn cho ta!
Mặt Đinh Hạo đen thui xách cổ đại ma vương Tà Nguyệt cốc đầu mấy cái ném trên vai.
Đại ma vương Tà Nguyệt tức giận thở hổn hển, mắt xoay tròn. Đại ma vương Tà Nguyệt chợt nhớ điều gì, nhìn chằm chằm Doãn Vinh.
Đại ma vương Tà Nguyệt liếm môi nói:
- Không dược giành thứ này với ta.
Doãn Vinh cảm giác được ý đồ của đại ma vương Tà Nguyệt, giật nảy mình, sợ hãi như bị ác ma nhìn trúng.
Doãn Vinh hét to:
- Đừng giết ta... Ta nhận thua, nhận thua... Đinh Hạo, ngươi muốn tìm Đinh Khả Nhi đúng không? Nàng đang ở trước mặt ngươi, ngươi đã tìm được, tha cho ta đi!
Tim Đinh Hạo run lên, hiểu ra:
- Ngươi... Nói cái gì?
Doãn Vinh kinh hoàng chỉ vào Vũ Diệt Tuyệt, lớn tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-kiem-than-hoang/2926802/chuong-1367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.