Chương trước
Chương sau
- Lên đỉnh núi cần qua trận pháp truyền tống, mời Trọng Tài đại nhân qua bên này.

Nữ Huyền Sương Thần Vệ xuống thuyền bay Huyền Sương, dẫn Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp đi hướng ngọn núi.

Đoàn người không vào 'huyền sương anh liệt' mà đến trận pháp truyền tống.

Trận pháp truyền tống cực kỳ cao minh, đến Đinh Hạo mà cũng không thể nhìn ra manh mối.

Cứ thế lặp lại, liên tục thay đổi hai mươi mốt trận pháp truyền tống mới đến độ cao hai phần ba Huyền Sương Thần Phong. Sử dụng mỗi một trận pháp truyền tống đều trải qua kiểm tra nghiêm ngặt. Người canh gác trận pháp truyền tống là tiểu đội gồm hai mươi đỉnh cường giả thánh nhân cảnh.

Nạp Lan Du Hiệp, Lý Y Nhược bị giữ lại ở vị trí hai phần ba Huyền Sương Thần Phong.

Nữ Huyền Sương Thần Vệ giải thích rằng:

- Thuộc hạ sẽ chăm sóc hai vị khách quý, xin Trọng Tài đại nhân yên tâm. Thuộc hạ không có tư cách tiếp tục đi lên.

Đinh Hạo dặn dò Lý Y Nhược một lúc rồi một mình qua trận pháp truyền tống đi lên Huyền Sương Thần Phong.

Đinh Hạo rất tò mò, với thực lực của Huyền Sương Chiến thần, Đinh Hồng Lệ chẳng lẽ sợ có ai lẻn vào đây ám sát sao? Lên đỉnh Huyền Sương Thần Phong mà phải qua điều tra nghiêm khắc thế này thì hơi quá đáng.

Lại qua nửa canh giờ, rốt cuộc Đinh Hạo đến đỉnh núi.

Một tòa băng cung trắng tinh xuất hiện trước mắt Đinh Hạo.

Phong cảnh đỉnh núi rất đồ sộ, nhìn xuống không thấy dưới núi, bốn phía là biển mấy mênh mang, phong cảnh uốn luượn. Từng áng mây trắng như ngọc thạch biến ra hình dạng khác nhau, mặt trời chiếu ánh nắng vàng rực rỡ, huyễn lệ tựa thế giới cổ tích.

Tòa băng cung trước mặt khiến người rung động.

Chín thần long dài ngàn thước uốn lượn quanh đỉnh núi hợp thành nền băng cung, liếc sơ Đinh Hạo bị giật nảy mình. Chín thần long trắng như vật sống mơ hồn vặn vẹo, nhìn kỹ thì lại thấy nó ở yên tại chỗ.

- Rốt cuộc là điêu khắc hay xác rồng?

Đinh Hạo không bình tĩnh.

Chín con rồng trắng sống động như thật, vảy lóe ánh bạc dưới nắng, mỗi một cái vảy giống y như thật, vị trí nhỏ nhất cũng lộ ra. Thân hình cơ bắp đầy sức bật bùng nổ, mắt rồng bắn ra thần quang, có ánh sáng kỳ lạ lấp lánh. Râu rồng trải dài, như thể con rồng đang ngủ say.

Rồng là sinh vật trong thần thoại, nghe nói từng là một trong bá chủ thời tiên cổ, trời sinh có thần thông như tiên nhân. Rồng trắng càng hiếmthấy, là thần trong rồng, vị vua trời sinh. Bây giờ lực lượng triều tịch Vô Tận đại lục biến đổi, rồng đã tuyệt chủng, xác rồng còn hiếm thấy.

Đinh Hạo quan sát kỹ sau đó dọc theo chín bậc thang uốn khúc leo lên nền.

Chín mươi chín cột ngọc rồng nằm to lớn chống nóc băng cung, bốn phía không có vách tường, cũng không có thủ vệ. Đinh Hạo bước trên mặt đất bóng loáng như gương tiến sâu vào, lòng càng rung động hơn. Băng cung không có điểm cuối, các cột ngọc bên cạnh hắn lóe ánh sáng. Con rồng sống động như đang bò trên cây cột.

Không biết đi bao xa, cánh cửa bạch ngọc cao hai mươi thước xuất hiện trước mặt Đinh Hạo.

Không có đường, cánh cửa khép kín.

Nên đi như thế nào?

Ngay lúc đó...

Một thanh âm lười biếng vang lên:

- Vào đi, ta biết ngươi đến.

Là giọng của Đinh Hồng Lệ.

Đinh Hạo nở nụ cười, bước tới. Đinh Hạo vươn tay định đẩy cửa nhưng cánh cửa bạch ngọc đã tự mở ra, bên trong tối tăm, gió bắc rít gào chói tai. Bông tuyết lông ngỗng xoảy tròn như từng thanh phi đao bạc bắn xuống.

Sau cánh cửa này là không gian vĩnh viễn thổi gió mạnh bão tuyết.

Đinh Hạo đón gió vào trong.

Giọng Đinh Hồng Lệ vang lên:

- Hì hì, không ngờ ngươi trở lại mau như vậy.

Bóng tối trước mắt dần biến mất, đằng trước là một sơn khâu huyền băng.

Đinh Hồng Lệ mặc váy mỏng màu đỏ lười biếng ngồi trên đỉnh sơn khâu cao hơn mười thước, hai nữ hài tử phần điều ngọc mài ngồi hai bên lột nho thủy tinh đút vào miệng nàng. Trước mặt Đinh Hồng Lệ đặt băng cầm, dây cầm như có linh tính tự mình rung rinh phát ra thanh âm như tiếng trời.

Đinh Hạo chắp tay chào:

- Tiền bối...

Đinh Hồng Lệ bất mãn phất tay, môi son lười biếng nói:

- Tiền bối cái khỉ gì? Tra già lắm sao? Gọi tỷ tỷ nghe chơi.

Đinh Hạo:

-...

Sao giống tật xấu của Đao Tổ quá.

Quả nhiên kiêng kỵ lớn nhất của nữ nhân là nghe người ta nói mình già, ngay cả lão quái vật tu vi đến nhập hóa cảnh cũng không thể ngoại lệ sao?

Đinh Hồng Lệ ngồi trên sơn khâu vẫy tay nói:

- Hì hì, không biết đùa gì cả, lại đến.

Bông tuyết rít gào.

Đinh Hạo đi lên sơn khâu.

Đinh Hồng Lệ búng tay, bóc một tiếng bỗng có vô số bông tuyết sáng lấp lánh ngưng tụ lại biến thành chiếc ghế băng hoa lệ. Đinh Hạo ngẩn người rồi ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Đinh Hồng Lệ cười tủm tỉm hỏi:

- Nào, tiểu tử, nói xem trong tiên giới ngươi gặp những chuyện gì?

Dấu chấm hỏi đầy bụng nhưng Đinh Hạo không nói ra, đơn giản kể chuyện trong Thần Ân đại lục, đương nhiên hắn che giấu bí mật tiên khí huyền bí, đi về đâu.

Đôi mắt hoa đào nửa cười nửa không nhìn Đinh Hạo như thể nhìn thấu hắn, một lúc sau Đinh Hồng Lệ mỉm cười nói:

- Chỉ những điều này sao? Được rồi, nếu ngươi có được thuốc dẫn tiên dược thì có thể lấy ra cho ta xem không?

Đinh Hạo nghe Đinh Hồng Lệ hỏi lập tức lấy hết hai thuốc dẫn tiên dược ra.

Một thuốc dẫn tiên dược hoạt bát giống con thỏ trắng nhỏ, mắt đỏ. Thuốc dẫn tiên dược mới ra khỏi bình trữ vật đã sốt ruột hét lên muốn chạy trốn. Thuốc dẫn tiên dược khác hình dạng trẻ sơ sinh, sợ run cầm cập trong tay Đinh Hạo, làm người thấy đau lòng.

- A? Tiểu tử này, nói đưa coi thì lấy ra thật sao?

Đinh Hồng Lệ rung động vì Đinh Hạo rộng rãi, nên biết đây là thuốc dẫn tiên dược có thể mọc thịt trên xương trắng người chết. Một thuốc dẫn tiên dược đủ khiến Thần Ân đại lục, Vô Tận đại lục tranh giành gió tanh mưa máu.

Đinh Hạo mỉm cười, đưa thuốc dẫn tiên dược ra.

- Tiểu tử ngoan, xem như tỷ tỷ ta không uổng công thương ngươi.

Đinh Hồng Lệ phất tay áo đỏ, hai thuốc dẫn tiên dược bay ra. Quan sát kỹ thì thấy một lực lượng sương đỏ bao vây thuốc dẫn tiên dược, con thỏ nhỏ, bé mập sợ hãi hét chói tai, vùng vẫy nhưng không thoát khỏi lòng bàn tay Đinh Hồng Lệ được.

Đinh Hồng Lệ đưa mặt gần sát thuốc dẫn tiên dược, hé môi giả bộ cắn.

- Chi chi, chi chi chi chi...

thuốc dẫn tiên dược thỏ nằm ngửa ra, hai chân giơ lên làm động tác thỏ đá ưng, một kia có lực công kích ít nhất cỡ cảnh giới nhất khiếu Võ Đế cảnh.

Thuốc dẫn tiên dược bộ dạng con nít thì sợ đến mắt trợn trắng ngất xỉu.

Đinh Hồng Lệ cười to bảo:

- Hai nchó con nhát gan, nhưng cũng thú vị. Tụ tập thiên địa linh khí sinh ra loại sinh mệnh có trí tuệ, tiếc rằng chỉ là hình dạng ban đầu, nếu hoàn toàn lớn lên có lẽ thật sự biến thành tiên dược.

Đinh Hạo nghe Đinh Hồng Lệ nói, lòng máy động hỏi:

- Tiền... Á, ý của của Đinh tỷ là chúng nó còn không gian trưởng thành?

Lần đầu tiên Đinh Hạo nghe nói kiểu đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.